Văn Khương cùng tiểu Bạch nói muốn đi tìm Tang Du cùng Tiểu Đào, tiểu Bạch mới đầu có một ít não không tán đồng. Dù sao cũng là chuyện riêng tư của bọn họ nhưng mà suy ngẫm lại Tang Du cùng Tiểu Đào đã mất tích hai ngày, cũng không thể tùy theo hắn mà do dự. Huống hồ hắn hiện nay nửa người dưới không thể nhúc nhích, cho dù chính mình kiên trì làm một ít lực có thể cùng khôi phục luyện tập, nhưng nghĩ muốn triệt để phục hồi như cũ chỉ sợ còn cần phải thêm thời gian nửa con trăng.
Từ khi đi tới nơi này, Văn Khương cùng Tiểu Đào liền chuẩn bị hai bộ y phục nam nhân phòng khi dùng đến. Văn Khương kéo tóc, thay nam trang đơn giản, liền từ biệt tiểu Bạch đi ra ngoài.
Trọng Nhĩ thấy Văn Khương đi ra, vừa dự định đem mũ rơm đưa cho nàng, liền trông thấy nàng giả nam trang, giữa lông mày nhiều hơn một tia khí khái hào hùng, môi hồng răng trắng, không cẩn thận nhìn, cùng tiểu Bạch trái lại có sáu bảy phần giống nhau, đúng rồi, hắn ta cùng nàng chỉ bằng huyết thống liền đã mà người khác không thể cắt đứt.
Trọng Nhĩ nhẹ nhàng đem mũ chụp lên trên đầu Văn Khương, vuốt ra mái tóc buộc cao của nàng, nhàn nhạt mùi thơm ngát làm lòng hắn không nhịn được nhiệt tình. Lúc này, Trọng Nhĩ tựa hồ có một ít hiểu vì sao phụ hoàng hắn đối với Ly Cơ liền nói gì nghe nấy. Nếu đổi lại là Văn Khương với hắn thì hắn chắc cũng sẽ không trái ý tiểu giai nhân.
"Đi thôi" - Trọng Nhĩ sau lưng đeo lên giỏi dùng để hái thuốc, dắt tay Văn Khương.
Trên núi ước chừng là mấy ngày trước xảy ra mưa to, không có ánh nắng Mặt Trời, đất bùn trơn ướt.. Văn Khương chưa từng đi qua sườn núi như thế nên mỗi bước đi đều rất vất vả. Trọng Nhĩ mấy lần nghĩ muốn cõng nàng, đều bị nàng cự tuyệt. Văn Khương cảm thấy một khi nàng đồng ý, chỉ sợ với địa hình này sẽ làm hắn hao tổn thể lực, vạn nhất xảy ra điều ngoài ý muốn, chỉ sợ bọn họ bị rơi xuống núi.
Nhanh đến buổi trưa, thái dương căng thẳng đến tàn nhẫn làm Văn Khương đổ mồ hôi, khi Trọng Nhĩ đề nghị muốn nghỉ ngơi một chút, Văn Khương lơ đãng phát hiện bên đường có một cái khăn lụa màu tím - nhìn