Đám dị tộc không gì đến lễ nghi, đợi ánh trăng thăng lên cao, liền vây quanh kia ả nữ tử kia cùng Văn Khương kéo vào phòng, nữ tử kia cũng không có chút ý tứ ngượng ngùng, chỉ hướng tộc nhân phất phất tay lệnh bọn họ ra ngoài.
"Hì hì" ả nhìn Văn Khương xinh đẹp động lòng nũng nịu tươi cười.
Trên mặt Văn Khương bị dính vết bẩn bùn đất đã được rửa sạch, giờ khắc này dưới ánh nến càng thêm lộ ra khí khái hào hùng bức người. Văn Khương hai tay khép lại, theo bản năng sờ lên tay áo giấu mê hương, mím chặc bờ môi.
"Phu quân"
Văn Khương nàng cuối cùng mở miệng. Văn Khương lúc này mới biết nàng ta là hiểu biết ngôn ngữ bên ngoài, có một ít giật mình, nhưng vẫn là nhẫn trụ nội tâm bất an, thấp giọng:
"Đã thành thân, ta vẫn không biết tục danh phu quân."
Nữ tử rực rỡ cao hứng nhảy đến bên cạnh nàng.
"Phu quân vẫn luôn không nói chuyện, ta còn tưởng là người câm. Cứ gọi ta là Quý Ngỗi, còn chàng?"
Văn Khương sững sờ, suy tư nửa này, mới thong thả nói ra tên.
"Ta tên gọi Văn Khương."
Vốn dĩ nàng là muốn mượn Tam ca tên, nhưng mà lại sự tình nữ giả nam trang bại lộ sẽ sinh ra nhiều cớ sự. Tục danh Trọng Nhĩ cũng không thể tùy tiện lợi dụng, chi bằng nên dùng tên thật của mình.
"Văn Khương?" Quý Ngỗi ôm cổ nàng.
"Phu quân dạy ta viết tên, được chứ?"
Văn Khương nhìn gương mặt Quý Ngỗi hồng hồng nhỏ nhắn, hiển nhiên vẫn là chưa hết ngây thơ, đối với mấy chuyện nam nữ e cũng là kiến thức nửa vời.
Văn Khương thân thể run lên, nàng rất ít cùng nữ tử có những động tác thân mật như thế, từ nhỏ Văn Khương nàng chính là kim chi ngọc diệp, trừ ra thế tử Trữ cùng với Tam công tử Tiểu Bạch, mọi người đối với nàng đều nhất mực tôn kính, sợ hãi mà duy trì khoảng cách. Nay bị nữ tử khả ái ôm vai bá cổ Văn Khương nàng lại cảm thấy từng giây từng phút chờ đợi lo lắng, chỉ sợ nàng ta phát hiện ra thân phận nữ nhân của mình, ngay sau đó không để lại dấu vết đẩy nàng ta ra.