Nàng tuyệt đối sẽ không vì kẻ đã diệt tộc nhân của mình mà sinh con cái cho hắn.
Về Lỗ quốc hơn nửa năm, nàng thấy qua công tử Củ mấy lần, ý hận, từ khi hắn đâm nàng bị thương, nàng đã nuôi dưỡng hận thù muốn phá hủy hắn, chỉ là hiện tại nàng chưa đủ mạnh.
Sau đêm Chiêu Tín sinh con, nàng đem độc tố m trong cơ thể độc mình bức ra, mượn ánh trăng, nàng thổi lên du dương huýt sáo, cổ trùng kia sớm có linh khí, một cái liền chui vào trong cơ thể.
"Phu nhân, đã sinh."
Hai bà mụ đở đẻ ôm trong lòng hài nhi.
"Là con trai?"
Văn Khương lạnh lùng trừng mắt nhìn hài tử đang oa oa khóc.
"Khởi bẩm phu nhân, là một tiểu công tử."
" Tốt.".
Văn Khương còn chưa tới kịp nói hết, chỉ nghe thấy phía sau nàng giọng nói của Cơ Duẫn.
"Phu quân "- Nàng ôn uyển hành lễ.
"Phu nhân mau dậy, những ngày này đã nhọc nàng chiếu cố Mỹ nhân. Nàng mới là quả nhân đại công thần." - Cơ Duẫn đở nàng đứng dậy.
"Mau, để quả nhân nhìn tiểu công tử."
"Vâng."
Đang lúc mọi người đắm chìm trong vui sướng, trong phòng sinh truyền đến từng tiếng kêu thê lương.
"Mỹ nhân làm sao?" - Cơ Duẫn lớn tiếng chất vấn m
"Khởi bẩm đại vương, mỹ nhân chẳng biết tại sao, đột nhiên co giật, hạ thể chảy máu không thôi."
Văn Khương khóe mắt lược qua một tia âm ngoan, hung hăng cắn nghiền nghĩ " ta nuôi ngươi lâu như vậy, cũng không cho ngươi ăn qua đồ vật, ngươi nhất định đói bụng. Vật nhỏ"
"Thái y đâu? Đều chết hết rồi sao?" - Cơ Duẫn giận dữ.
"Khởi bẩm đại vương, thần chờ thúc thủ vô sách, chỉ sợ đã..."
"Đại vương" - mấy bà mụ đẻ quỳ xuống.
"Mỹ nhân quy thiên rồi."
"Các ngươi... Làm việc kiểu gì vậy? "
Văn Khương ôm hài nhi mới sinh, mệnh lệnh.
"Mỹ nhân vừa qua đời, đại vương rất đau lòng? Các ngươi còn muốn gữu đầu hay không?"
"Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng."
Mấy bà mụ dập đầu không thôi, các thái y cũng run rẩy. Ai không biết địa vị của nàng, nói gì Cơ Duẫn đêu nghe nấy, nàng nếu như muốn bọn họ chết, tuyệt sẽ không có người vì