Một đám quần là áo lượt ngang nhiên tiến vào Đại Sảnh Đường khiến Tiêu Viêm không khỏi nhíu mày.Gã đưa Roi Gân Bò cho một tên đệ tử,trầm giọng nói:
- Được các vị lặn lội đường xá xa xôi,bỏ bê công việc ghé thăm,đây là vinh hạnh của Thiên Kiếm Môn bọn ta.Thế nhưng trà nước không sẵn,có việc gì xin mời nói luôn.
- Tiêu Tiên Gia đừng gấp,trước tiên mời ngài nghe phong thư này.
Kẻ vừa lên tiếng là một lão nhân tuổi ngoài năm mươi,mặt như lưỡi cày,cằm nhọn má hóp,đôi mắt híp chặt như hai sợi chỉ,chính là Pác Cha – người quản lí của Đấu Giá.Lão đi tới đứng ở trung tâm của Đại Sảnh Đường rồi bắt đầu mở ra một phong thư và lớn tiếng đọc:
[Ngày buồn,tháng nhớ,năm thương.
Chuyện Đấu Giá bị cướp đã ảnh hưởng nặng nề tới an ninh của Ô Long Thành và uy tín của Đấu Giá,vậy nên bổn quan kính mong Tiêu Chưởng Môn có thể hỗ trợ Đấu Giá truy tìm tên ác tặc này.Ở đây có một nghìn lượng bạc,một chút thành ý,không thể biểu thị kính ý,mong quý phái nhận cho.
Trong chiến dịch này,trên dưới Đấu Giá đều nhất nhất nghe theo sự chỉ đạo của Tiêu Chưởng Môn.Mong Tiêu Chưởng Môn chớ nên từ chối.]
Minh Thần nghe đến đó thì khoé miệng thoáng run rẩy,không nhịn được thầm nghĩ:
(Lạy thần sông thần núi thần rừng!Đến nhờ vả thì làm ơn khúm núm một chút,lão tử còn tưởng ngươi định gỡ tấm biển Thiên Kiếm Môn xuống chứ!)
- Đừng gọi ta là tiên gia,nếu là tiên thì đã không đứng nói chuyện với các người.Gọi Tiêu Chưởng Môn được rồi.
Nói xong Tiêu Viêm liếc nhìn đám người từ trên xuống dưới một lượt,hỏi:
- Bạc đâu?
Đám này nghe thấy vậy thì xây xẩm mặt mày,ai cũng không ngờ một người đàn ông tiên phong đạo cốt,khí vũ hiên ngang lại bất ngờ hỏi một câu tục không thể tục hơn đến như thế.
Ai nói tiên nhân không hỏi tiền,thậm chí tiên nhân còn hỏi tiền một cách nghiêm túc.
- Ây dà...Tiêu Chưởng Môn,bạc này e là ngài không nhận được rồi.Ngược lại,có khi ngài còn phải bồi thường bạc cho chúng ta.
Pác Cha xoa hai tay vào nhau,vẻ mặt lo lắng trông y như thật.
- Hả?
Tiêu Viêm và Ngạo Nam đồng thời thở một tiếng làm cho đám đệ tử hết sức kì quái.
Sư phụ nhỏ mọn keo kiệt ham của thì không nói làm gì.Ngươi là công tử con nhà thương gia,từ bé đã quần là áo lượt,ăn cơm bằng bát ngọc,ném chó bằng hoàng kim,sao bỗng nhiên lại vì vài đồng bạc mà ngạc nhiên đến như vậy?
Pác Cha không nhanh không chậm nói:
- Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới mặt mũi quý phái,vậy nên mời Tiêu Chưởng Môn cho gọi toàn bộ đệ tử đến đây,chúng ta ba mặt một lời đối chất xem sao.Còn nữa,nghe nói Tiêu Chưởng Môn có một cái sư muội thiên kiều bá mị,tuyệt đại phong hoa,chẳng hay có thể mời nàng ra đây không?
Tiêu Viêm thầm cảm thấy không ổn,tuy nhiên trước mặt nhiều người như vậy mà từ chối thì chính là tự đưa mình vào thế khó,không còn cách nào khác đành phải sai đệ tử cho gọi toàn bộ lớn bé Thiên Kiếm Môn tới Đại Sảnh Đường.
Phân phó đệ tử xong,Tiêu Viêm quay sang lừ mắt nhìn đám người,trầm giọng nói:
- Mặc dù bổn phái không mai danh ẩn tích,lánh xa thế tục,thế nhưng cũng không phải một đám vô công rồi nghề.Hi vọng các người có thể cho chúng ta một câu trả lời.
- Hắc hắc.Nếu Tiêu Chưởng Môn nóng lòng muốn biết như vậy thì ta cung kính không bằng tuân lệnh.Mang người lên đây!
Theo lệnh của Pác Cha,đám hạ nhân khiêng lên một cái cáng,trên cáng là một gã đàn ông vạm vỡ mặc quần đùi áo vải,đầu quấn khăn nâu đang tích cực xỉa răng,mồm mép đầy dầu mỡ hình như là vừa mới dùng bữa xong.
- Tiểu Cẩu,chiều qua ngươi nói cái gì thì bây giờ nói y nguyên như vậy cho Tiêu Chưởng Môn nghe.
Nghe Pác Cha ra mệnh lệnh như vậy thì gã đàn ông tên Tiểu Cẩu này không dám chậm chễ,búng cái tăm xỉa răng ra sàn rồi nghiêm mặt nói:
- Cầu xin đại nhân cho tiểu nhân vài đồng bạc lẻ để ghé Di Hoa Viện đi.Tiểu nhân rất nhớ A Hoa cô nương.
Khuôn mặt Pác Cha thảm biến,khuôn mặt của đám người Lăng gia và chúng đệ tử Thiên Kiếm Môn cũng đồng thời đen kịt như đít nồi.
- A Hoa là ai?Rất xinh đẹp sao?
Trong sự im lặng rợn người đột nhiên vang lên thanh âm của Ngạo Nam.
- Đương nhiên!Nàng không chỉ đẹp,bờ mông còn rất nảy nở,so với con heo nái nhà thím Trương còn muốn lớn hơn.
Ngạo Nam lè lưỡi:
- Ặc,vậy ta không hưởng thụ nổi...
- Câm mồm!Ông chủ Pác,người của ông nói vậy là có ý gì?
Tiêu Viêm quát một tiếng,uy áp tản ra khiến đám người trong Đại Sảnh Đường ai nấy đều xanh mặt.
- Cái này...Tiêu Tiên Gia bình tĩnh,tên này bị thương nặng nên đầu óc không tốt,để ta nhắc nhở gã một thoáng.
Pác Cha cười gượng rồi hung hăng đập vào đầu Tiểu Cẩu một cái,quát:
- Tổ cha ngươi!Bảo ngươi nói kẻ cướp trông ra sao,không bảo ngươi nói y nguyên những lời hôm qua.Mà hôm qua nói nhiều như vậy,tại sao ngươi chỉ nhớ có mỗi một câu này?Từ nay lão tử cấm tiệt ngươi đi vào Di Hoa Viện,dám vào ta vụt ngươi què chân!
Khuôn mặt chữ điền của Tiểu Cẩu tái nhợt,cơ thịt trên mặt gã co rúm lại rồi gã túm lấy ống quần Pác Cha mà khóc như một đứa trẻ:
- Con xin ông.Ông mà không cho con gặp A Hoa thì con chết mất.Ô ô...Sao ai cũng mang kiếm vậy?Nếu thế thì các người một kiếm chém chết tôi đi,không có A Hoa thì tôi sống không bằng chết!
Minh Thần kiếm một cái ghế rồi ngồi xuống mệt mỏi day hai bên thái dương.
Đang yên đang lành bỗng có đám người hùng hổ xông vào nháo ầm ĩ,Đại Sảnh Đường uy nghi cổ kính thì hoàn toàn bị đám thất phu này biến thành nơi diễn tuồng chèo cải lương.Trước quái sự bậc này thì dù ý chí của gã dù mạnh hơn nữa cũng không tránh khỏi cảm thấy có hơi quá tải.
- Được rồi,được rồi.Mau nói ra kẻ tấn công ngươi hình dáng thế nào?
Trước mặt bao nhiêu người mà để một nam nhân túm quần mình khóc lóc ầm ĩ thì thật không hay vậy nên Pác Cha đành phải xuống nước,nội tâm thầm quyết định lát nữa về sẽ đập tên Tiểu Cẩu khốn khiếp này tới mức phụ huynh nhận không ra.
- Ô ô...Lão gia nói thật chứ?Sẽ không gạt tiểu nhân?
- Đương nhiên sẽ không gạt ngươi.Dù gạt cả thế gian cũng sẽ không gạt ngươi một lần.Tổ cha ngươi,có thể bớt nói nhảm không!?
Tiểu Cẩu vui sướng dùng ống quần của Pác Cha lau nước mắt nước mũi tèm lem rồi bắt đầu lục lọi trong kí ức:
- Tiểu nhân nhớ không nhầm thì đó là một nữ nhân mặc áo đen,hơn nữa không hiểu vì sao nàng lại đem mặt mũi che kín hết cả...
(Con mẹ ngươi!Đi ăn cướp mà không che mặt thì đầu nó đã bị hái xuống làm bóng đá từ lâu rồi!)
Đám người lại một lần nữa khinh bỉ,sắc mặt cũng theo đó mà trở nên xám xịt hơn.
- Tướng tá của nàng khá quái dị,vừa cao vừa mảnh,ngực lớn mông vểnh nhưng eo lại nhỏ,trông rất xấu xí,đảm bảo nhìn một lần sẽ gặp ác mộng.Chân tay cũng không vạm vỡ,da lại còn trắng,nhất định là loại người không chịu lao động,suốt ngày chỉ biết giương cung bạt kiếm,luyện võ đánh người.
Nghe mấy câu đầu thì mọi người còn cười khẩy vì tên thất phu này quá ngu dại,cả đời bám đít con trâu nên chẳng biết thế nào là mĩ nữ.Thế nhưng tới mấy câu sau thì đám người Lăng gia và đặc biệt là lớn bé Thiên Kiếm Môn đồng loạt giận tím mặt.
“Không chịu lao động,giương cung bạt kiếm,luyện võ đánh người” những lời này chẳng khác gì một vả đánh thẳng vào giữa mặt toàn bộ võ lâm nhân sĩ.Chỉ một lời này thôi đã đủ biến Tiểu Cẩu trở thành người nổi tiếng,mỗi ngày đều có người hâm mộ xách đao tới trước cửa xếp hàng xin được giao lưu.
Pác Cha thấy sát khí trong Đại Sảnh Đường càng lúc càng nặng thì mồ hôi vã ra như tắm,vội giục Tiểu Cẩu nói thật nhanh kẻo ai đó không kiềm chế được một kiếm chém bay đầu thằng này thì công toi.
- Còn nữa,mụ ta có mùi rất kì lạ.Tiểu nhân ở Di Hoa Viện ngửi qua không ít thứ mùi nồng nặc,thế nhưng trên người mụ này có mùi rất lạ...Đúng rồi,ngửi khá giống cái mùi này!
Lời của Tiểu Cẩu khiến mọi người giật mình,không hẹn mà đồng thời nhìn ra cửa xem người vừa mới tới là ai.
- Con mẹ nó đám háo sắc này nhìn cái gì mà nhìn?Bộ lần đầu thấy gái đẹp sao?!
Thanh Dương vừa ôm hắn tiến vào Đại Sảnh Đường thì bắt gặp vô số ánh mắt nhìn chòng chọc,mà cái đầu hắn đang ở vị trí ngực của nàng nên bị vô số ánh mắt trực tiếp chiếu thẳng vào khiến hắn ngứa ngáy vô cùng,không nhịn được chửi ầm lên.
- Tiểu bảo bối,đừng hỗn.
Thanh Dương nhéo vào má hắn sau đó cúi đầu chào đám người kia rồi thong thả bước tới đứng cùng đám Thiên Kiếm Môn,động tác từ đầu tới cuối đều uyển chuyển như nước chảy mây trôi hoàn toàn không bị ánh mắt thô thiển của đám người kia làm ảnh hưởng.
Thanh Dương không bị ảnh hưởng,nhưng hắn thì có.
Con mẹ nó đây là vợ của ta đấy,vợ chính chủ từ mấy nghìn kiếp trước rồi chứ không phải vợ mới cua được đâu,vậy mà các người lại dám dùng ánh mắt người cụt tay xem hentai nhìn nàng?Con mẹ nó các người ngại sống quá lâu hả?
Pác Cha,Lăng Long,Lăng Hổ,Lăng Báo.Ta nhớ mặt các người rồi,con mẹ nó đã nhớ rất kĩ rồi đấy!
- Tiểu Cẩu,ngươi nhìn thử xem nữ nhân kia có giống người mà ngươi đã gặp không?
Tiêu Viêm nghe vậy thì sát khí xung thiên,nặng nề bước lên một bước,trầm giọng quát:
- Pác Cha!Ngươi quá đáng rồi đấy!
Lăng Long chính khí hiên ngang ôm quyền hướng về Tiêu Viêm:
- Xin Tiêu Chưởng Môn bình tĩnh,đây chỉ là đang tìm hiểu hình dạng của nữ tặc chứ không hề có ý gán tội cho vị tiên tử này.Hơn nữa,thanh giả tự thanh,trọc giả tự trọc (*),nếu quý phái thanh bạch thì cũng không ai có thể vu oan giá hoạ.
(*Thanh giả tự thanh,trọc giả tự trọc:Giống Hữu xạ tự nhiên hương,ý nói người thanh cao thì sẽ tự biểu hiện ra,người trọc đầu thì đương nhiên sẽ không có tóc.)
Lăng Long là gia chủ Lăng gia,mà Lăng gia thì lại là ông giời con của cái Ô Long Thành này nên Tiêu Viêm không thể không cho lão chút mặt mũi.Hơn nữa viên Tẩy Tuỷ Đan vốn đã được Lăng gia mua đứt,chỉ còn vài tiếng sẽ trao tay đổi chủ thì lại bị cướp đi nên Lăng gia đương nhiên là người thiệt thòi nhất,tiếng nói cũng là có trọng lực nhất trong cái vụ om sòm này.
Tiểu Cẩu vốn là điếc không sợ súng,vậy nên chẳng cần đợi Lăng Long bênh vực liền nói:
- Nhìn cô này cũng có vài phần tương tự,thế nhưng phải mặc đồ đen lên thì tiểu nhân mới biết được có phải nữ tặc hay không.
Pác Cha nghe vậy thì phấn khởi nói:
- Tiêu Chưởng Môn nghe thấy gì chưa?Mau kêu sư muội của ngài đi thay trang phục đạo tặc!
Vẻ mặt của Tiêu Viêm lúc này đã không thể đáng sợ hơn được nữa,gã hừ lạnh:
- Nếu không mặc thì sao?
- Vậy có nghĩa sư muội của ngài chính là nữ tặc.Bọn này được quyền yêu cầu cô ta giao trả Tẩy Tuỷ Đan,thậm chí áp giải lên nha môn.
Pác Cha nhún vai,thanh âm bình thản như đang nói chuyện với ông hàng xóm.
Tiêu Viêm giận quá hoá cười,sát khí toả ra khiến nhiệt độ trong Đại Sảnh Đường trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi dựa vào cái gì?
- Ta dựa vào cái gì?Có ai mà không biết sư muội của ngài nhận một tên đệ tử phế vật,cô ta ăn cắp Tẩy Tuỷ Đan cho đệ tử là hoàn toàn hợp lí!
Pác Cha cười hèn mọn:
- Còn nữa,người trong thành đồn rằng cặp vú sư muội của ngài rất lớn,hôm nay được tận mắt chứng kiến quả là mở rộng tầm mắt.Trùng hợp ở chỗ cái này lại giống với ngoại hình của nữ tặc,nhiều điểm khả nghi như vậy...
Xoát~
Trường kiếm của Tiêu Viêm như con rồng đang say ngủ đột nhiên bị đánh thức,một tiếng long ngâm đánh vào lỗ tai mọi người sau đó hàn quang chiếu khắp Đại Sảnh Đường.
- Tiêu Chưởng Môn,kiếm hạ lưu nhân!
Lăng Long vội kêu lên,tay phải tung chưởng định đánh bay trường kiếm tuy nhiên tốc độ không bằng,còn chưa kịp phát kình thì mũi kiếm đã chạm tới yếu hầu của Pác Cha.
Thế nhưng thanh âm của Lăng Long đã khiến Tiêu Viêm kịp thời thanh tỉnh lại,trường kiếm lập tức trở về lượn quanh thân thể gã.
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn thấy vậy thì thở phào,nếu chậm thêm nửa giây thì sư thúc mặc nhiên sẽ trở thành kẻ cướp,Thiên Kiếm Môn cũng sẽ dính tới một cái phiền phức lớn.
Pác Cha là quản lí của Đấu Giá,mà Đấu Giá thì lại thuộc về tài sản của một vị quan trong triều,vậy nên Pác Cha mà chết thì cũng đồng nghĩa với việc chống đối lại triều đình,mà chống đối lại triều đình thì cũng đồng nghĩa với việc chống đối lại võ lâm chính đạo.
Một khi bị kẹp giữa chính đạo và ma giáo thì mười cái Thiên Kiếm Môn cũng chết ngắc chứ đừng nói là một cái.
- Doạ chết ta rồi!Định giết người diệt khẩu?
Pác Cha kinh hãi lảo đảo vài bước rồi như một con chim nhỏ núp sau lưng Lăng Long,miệng không ngừng phun châu nhả ngọc:
- Vì một con kỹ nữ mà đòi giết lão tử?Tổ cha ngươi,đã cướp của còn định giết người,có tin lão tử sút cả đám các người vào đại lao không?Loại nữ nhân thu một thằng con hoang về làm đệ tử thì chắc cũng chẳng tốt đẹp gì,có khi hắn là con của...
Một quả trứng gà chuẩn xác bay vào miệng Pác Cha khiến châu ngọc toàn bộ văng ngược vào trong,ngay sau đó một bàn chân hung hăng hôn lên mặt lão đánh cho quả trứng gà nổ tung,lòng đỏ lòng trắng rơi vãi đầy lên các nếp nhăn trên mặt ông lão đáng thương này.
Đám người Lăng gia trơ mắt ếch nhìn Pác Cha quay cuồng nhào lộn dưới mặt đất,lại nhìn thằng nhãi đang đứng oai nghiêm như Từ Hải,nhất thời cảm thấy có hơi choáng váng mặt mày.
Tại sao kẻ nào trong Thiên Kiếm Môn cũng manh động như thế?Đây là truyền thống à?
- Nhìn cái gì?Định cắn ta à?Chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy ai đánh người bao giờ?
Hắn bình thản hỏi đám người Lăng gia,trong khi tay phải thì bốc lấy một cái đùi gà đưa lên miệng cắn xé.
Đây cũng là một điều khiến Lăng gia cảm thấy kì quái:Tại sao hắn lại cầm theo cả cái mâm đầy đồ ăn như vậy?Thường ngày mọi người không cho hắn ăn,chỉ khi nào môn phái có khách thì hắn mới được đụng tới mâm cơm hay sao?
- Thằng...thằng...
Pác Cha mở cái miệng đã rụng gần hết răng ra định chửi thế nhưng còn chưa kịp nghĩ ra hoa ngôn xảo ngữ gì thì một bàn chân nho nhỏ đã đạp tới.
Bá Cước – Thiên Quân Vạn Mã Kinh Thiên Hạ.
Pác Cha thấy vậy thì khuôn mặt liền trở nên dữ tợn.Vừa rồi là do mới thoát khỏi tử vong nên mới bất cẩn để bị trúng một cước,ấy thế mà thằng nhãi này lại nghĩ lão là quả hồng mềm muốn niết sao thì niết,thật là nực cười!
Sống trong giang hồ,tất thành giang hồ.Pác Cha lăn lộn lâu như vậy,đương nhiên cũng lõm bõm học được một chút bản lĩnh.Đánh tay đôi với đám thanh niên sức trâu mới khó chứ để đập một thằng nhãi như hắn ra bã thì đơn giản như lấy vật trong túi.
- Thái Cực Quyền – Tứ Lượng Bạt Thiên Cân!
Chỉ thấy hai tay lão vung lên vẽ thành hình thái cực đồ trong không khí,động tác không nhanh không chậm,nhìn thì mềm mại vô lực nhưng cổ tay lại ẩn giấu thực kình,bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng vỗ hắn hộc máu.
Đám người Lăng gia thấy vậy thì cười khẩy,còn lớn bé Thiên Kiếm Môn thì thầm hô không ổn.
(Cước pháp thông thường đều tập trung vào nhu kình biến ảo,dựa vào xuất chiêu hư thực khó phân làm nhiễu địch,tận dụng cơ hội mà đá trúng đối phương.Nếu vậy thì ông liền khoá hết hư chiêu sau đó bắt lấy chân của mày,mượn lực kéo lại gần rồi vỗ vào mặt mày một chưởng bay về phía con kỹ nữ kia để nó thấy kết cục của việc giữ chó không cẩn thận là như thế nào!)
Thế cước của hắn trông có vẻ loạn thất bát tao nhìn thoáng qua thì rất giống đám lưu manh đánh lộn,chỉ có Pác Cha ở trung tâm mới cảm nhận được kình lực như thiên binh vạn mã ập tới khiến lão không cách nào xoay xở,càng không thể né tránh,rất nhanh đã bị đạp cho bẹp dí dưới đất,trang phục đẹp đẽ bị giẫm thành rẻ lau,mồm miệng cũng ngậm vào không ít đất cát.
Kì thực khởi đầu của Pác Cha rất thuận lợi,hắn không sử dụng thân pháp lao tới nên lão đã có cơ hội thủ thế chờ sẵn,thế nhưng khi phán đoán lại xảy ra sai lầm,tới khi nhận ra hắn dùng thực chiêu thì tay già lóng ngóng đã không kịp thay đổi,chỉ còn biết ngâm câu thơ:“Từng giọt long lanh rơi/Tôi đưa tay tôi hứng”.
Đi sai một nước thua cả bàn cờ,Pác Cha cũng chỉ có thể tự trách bản thân tài không bằng người.
- Tiểu tử chớ cuồng vọng!
Thắng lợi của chiêu Đá Lung Tung Loạn Xạ khiến mọi người có chút bất ngờ.Lăng Long phản ứng nhanh nhất,một trảo bắt được bả vai hắn,trầm giọng quát.
- Nếu lão chửi vợ ngươi thì ngươi có cuồng không?
- Cái này...
Hắn ngẩng đầu hỏi một câu đơn giản khiến Lăng Long thoáng bối rối,lực tay cũng tản bớt đi quá nửa.
Bỗng một luồng ôn hương ập đến đánh văng cánh tay của Lăng Long ra sau đó ôm lấy hắn.Mọi chuyện diễn biến rất nhanh,đến khi mọi người định thần nhìn lại thì đã thấy nữ nhân kia ôm hắn đứng trở lại vị trí cũ bên cạnh chúng đệ tử Thiên Kiếm Môn.
- Là do đệ tử của ta tính khí không tốt.Mọi tội lỗi xin hãy tính lên người Thanh Dương này.
Thanh Dương hướng về phía đám người Lăng gia cúi đầu tạ lỗi,tóc dài mềm mại như nước cọ vào gáy khiến hắn cảm thấy nhột nhạt,không nhịn được chặc lưỡi một cái.
(Con bé này thỉnh thoảng lại thích giả bộ lễ phép.Có lẽ nội tâm đang tính xem sẽ dùng chiêu gì để moi tim lũ cún hoang kia.)
Thanh Dương cúi người hành lễ,thế nhưng đám người Lăng gia không thèm nghe xem nàng nói gì,càng không thèm nhìn đến cái cúi đầu của nàng đã đạt tiêu chuẩn chưa,thân thể tạo thành góc bao nhiêu độ,cái mặt ngẩng lên hay cúi xuống,hai vai có bằng nhau hay không...Mà thay vào đó già trẻ lớn bé,thậm chí cả lão Pác Cha đang nằm hổn hển dưới sàn cũng cố nhỏm dậy mà nhìn bằng được cái khe ngực sâu hun hút của mĩ nhân.
Chỉ thấy ở giữa một khoảng mây trắng trong veo như sữa dê là hai ngọn núi ngạo nghễ vươn lên,bề mặt trơn nhẵn như thể đã được gió sương mài từ thuở khai thiên lập địa,chất liệu vừa như rắn chắc kiên cố,lại giống như mềm mại đàn hồi.Quả đúng là cực phẩm của trần gian,là kì công của tạo hoá.
Thế nhưng chừng đó vẫn chưa là gì.Dường như các vị thần nhận ra một núi không thể có hai hổ,một cõi trần gian không thể có hai bảo vật cùng tồn tại nên đã dùng pháp lực muốn dồn hai ngọn núi lại làm một.Hai ngọn núi đè ép vào nhau,hình thành một khe hẹp ở chính giữa,mỏng như sợi tóc,nhìn như gần tới mức có thể chạm vào,kì thực lại là sâu không thấy đáy.Các vị thần sửng sốt vì vẻ đẹp tuyệt vời này nên vội dừng tay,cảm động tới rơi nước mắt vì phát hiện mới mẻ của mình,cuối cùng đã không nỡ ghép hai ngọn núi lại làm một mà lưu giữ tới muôn đời sau để cho hậu thế được chiêm ngưỡng.
Mà chẳng biết đám hậu thế chiêm ngưỡng xong có giác ngộ được điều gì hay không,chỉ thấy khuôn mặt của ba tên họ Lăng và một tên họ Pác đã trở thành đầu heo.
Cuối cùng vẫn là Lăng Long có bản lĩnh nhất,khuôn mặt tỏ vẻ khó xử:
- Vị tiên tử này...Ngài nên biết đả thương người không phải là chuyện nhỏ,việc này...
Kì thực dù hắn có sút chết Pác Cha thì lão cũng đếch quan tâm,thế nhưng chiêu Chó Sói Sớt Gà Cồ - tuyệt chiêu trấn phái của Lăng gia lại bị một nữ nhân phẩy tay một cái liền hoá giải.Tin này mà truyền ra ngoài thì làm sao lão lăn lộn giang hồ được nữa?
- Cha!Trẻ nhỏ không hiểu chuyện,hơn nữa tiên tử đã nhận lỗi.Con nghĩ chúng ta nên bỏ qua cho nàng!
Lăng Hổ ôm quyền hướng về phía Lăng Long chính khí hiên ngang nói,thế nhưng con mắt thì liếc muốn lệch tròng dính chặt vào Thanh Dương.
(Mẹ ngươi!Lại dám cướp cơ hội thể hiện trước mặt người đẹp của ta!)
Lăng Báo không chịu thua anh trai,sầm sập tiến đến ôm quyền nói:
- Thưa cha,nàng hiểu biết lễ nghĩa như vậy,nhất định là một người tốt.Mọi chuyện đều là tại tên đồ đệ máu liều nhiều hơn máu não kia,mong cha chớ trách nhầm người tốt!
Hai tên không nói còn đỡ,nói xong thì khuôn mặt lạnh nhạt của Thanh Dương cũng đã trở nên đen kịt không thua gì mặt của Tiêu Viêm.
(Muốn sang phải bắc cầu Kiều,muốn yêu con chị phải chiều con em.Định khoe mẽ trước mặt vợ ta mà lại ẳng ra mấy câu đó thì...Ngu đần như vậy,chẳng trách khi ngỏ ý phục vụ La Sát Giáo lại bị Xích Viêm một cước sút chết.)
Hắn khịt mũi khinh thường,ánh mắt chuyển qua nhìn Ngạo Nam đang lúi húi dưới sàn.
Lăng Long thấy mĩ nhân không vui thì vội chuyển chủ đề:
- Việc này chỉ là một cái hiểu nhầm,không nên nhắc đến tránh gây tổn thương hoà khí.Nên nhớ mục đích chúng ta đến đây là để...
- Hiểu nhầm tổ cha ngươi!Ông đây gãy bao nhiêu cái răng thì thằng ranh đó nhất định phải gãy nhiều gấp đôi.Hử,thằng nhãi này ra đây làm gì?
Pác Cha đang chửi tới đỏ mắt thì giật mình nhận thấy có một thằng nhãi đang cầm trong tay viên ngọc màu vàng toả ánh sáng nhàn nhạt,miệng không ngừng lẩm bẩm:“Thì ra là vậy...”
Pác Cha ngẩn người một lúc rồi bất ngờ kêu lên một tiếng quái dị:
- Linh Tuỷ!?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Ngạo Nam,hay chính xác hơn là viên linh tuỷ trong tay gã,bởi lẽ ai cũng biết món bảo bối này quý giá đến mức nào.Nếu không phải vì đây là Thiên Kiếm Môn thì có lẽ cả đám đã bật chế độ Đồ Sát để đánh cướp rồi.
- Ngạo Nam,vật này là của ngươi?
Tiêu Viêm dù sao cũng là chưởng môn nhân,hơn nữa còn là sư phụ của Ngạo Nam nên trước khi Tiêu Viêm lên tiếng mà thằng nào dám xớn xác thì đương nhiên là sẽ ngay lập tức ăn vả.
Lại nói,bởi vì Ngạo Nam sinh ra trong gia đình khá giả nên việc gã cầm trong tay mấy cái thiên tài địa bảo cũng không có gì kì lạ.Tiêu Viêm hỏi vậy một phần là để đám người kia biết đây là bảo vật đã có chủ,đồng thời cũng muốn hỏi tiểu tử này xem bằng cách nào gã che giấu linh khí của viên linh tuỷ này.
Năng lực cảm ứng của một tu sĩ Nguyên Anh mạnh đến đâu?Một tia thiên địa linh khí tản ra từ cách đó vài chục nghìn mét cũng cảm nhận được chứ đừng nói là cả một viên linh tuỷ đặt tại Kiếm Phong chỉ rộng có vài nghìn mét.
- Không phải.Vật này không phải là của đệ tử...
Câu trả lời của Ngạo Nam chẳng khác nào một mồi lửa ném vào giữa rừng bom núi mìn,chỉ thấy đám người Lăng gia đỏ cả mắt lên như muốn nói:“Của ta!Của ta!Hôm nay ta bị khó tiêu nên đặt trước cửa nhà vệ sinh công cộng,thì ra là bị ngươi lấy đi mất!”.
Nhưng rồi Ngạo Nam nhanh chóng bồi thêm một câu:
- Mà là một bác già mặc quan phục đưa cho đệ tử.
Mọi người không quan tâm lắm,ánh mắt vẫn điên cuồng gắn chặt vào linh tuỷ:“Không vấn đề gì.Thì ra linh tuỷ ta đặt trước cửa nhà vệ sinh là bị lão già đó lấy mất!”.
Tiêu Viêm cảm thấy việc này có hơi kì quái,nhíu mày hỏi:
- Tướng mạo của người đó ra làm sao?
- Ừm...Để đệ tử nhớ lại xem.Râu tóc bạc trắng,cao hơn sư phụ một chút,cước bộ trầm ổn,khuôn mặt góc cạnh rõ ràng,cặp lông mày dựng ngược không giận mà uy,đôi mắt sắc như diều hâu,cái miệng luôn mím chặt.Còn nữa,tu vi của người đó ta nhìn không thấu,thế nhưng uy áp tản ra còn lớn hơn cả sư phụ.
Nghe đến đây thì vẻ tham lam trên mặt đám người đã biến mất không còn tăm hơi.
Tu vi cao hơn Tiêu Viêm?Là Nguyên Anh đỉnh phong,hay là...Hoá Thần?
Máu tham tụt xuống,lúc này mọi người mới dần cảm thấy điểm kì lạ:Tại sao thiên địa linh khí trong viên linh tuỷ này lại ít đến như vậy?
Về lý mà
nói,nếu không phải một tu sĩ Kim Đan thì không đủ khả năng hút cạn một viên linh tuỷ a.Bởi linh tuỷ là một vật rất thần kì,có khả năng không ngừng hấp thu linh khí tản mác ở xung quanh.
- Người đó còn nói những điều rất kì lạ.Bảo là vật này không phải linh tuỷ bình thường,hoàn toàn không có linh khí.Ta đâu có bị ngu,ta sờ vào liền biết là không có linh khí a!
Ngạo Nam nói ra lời này khiến mọi người vừa buồn cười vừa bực,không nhịn được khinh bỉ gã một phen.
Hài tử vô tri a.Nếu nó biết nó vừa mất cơ hội nhận được một lượng linh khí khổng lồ thì chẳng biết nó còn có thể bình thản như vậy hay không?
- Lão còn nói vật này có thể dò tìm linh vật.Đan dược,linh thảo,pháp khí...bất cứ thứ gì có linh khí đều có thể dò ra được!Lão nói hãy dùng thứ này giúp lão vạch trần bộ mặt của kẻ giả nhân giả nghĩa,kì thực lại là loại lừa chủ gạt tớ,ăn dày ăn tất ăn cả đất xung quanh!
Đám người nghe vậy thì không nhịn được thở dài,tu chân giả có thể cảm ứng thiên địa linh khí để tìm kiếm linh vật,đâu cần thiết phải lãng phí hẳn một khối linh tuỷ như vậy.Đúng là cái đồ cắt giầy thành dép!
Thế nhưng bọn chúng nhanh chóng nghĩ lại.Phải lãng phí như vậy thì mới ra dáng thế ngoại cao nhân,ngược lại một cao nhân mà không dám nhỏ chút huyết thì đúng là khiến cho thiên hạ chê cười rồi.
Tuy nhiên tính qua tính lại thì cũng chỉ có mỗi Pác Cha là có lợi nhất từ viên linh tuỷ này,lão chỉ vào mặt Thanh Dương rồi thét lên:
- Ha ha.Đúng thế!Mau dùng nó để vạch trần nữ tặc này,vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mụ,vạch trần bộ mặt lừa chủ...
Pác Cha nói đến đây chợt cảm thấy có gì đó sai sai.Đem câu “Lừa chủ gạt tớ” áp vào trong hoàn cảnh này,dù nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút không phù hợp.
- Cái hộp này đựng gì thế hả bác già?
Ngạo Nam vừa hỏi vừa chọc vào cái hộp được bọc gọn gàng đang nằm lăn lóc dưới đất.
- Là bữa trưa của ta.Làm sao?
Pác Cha nhận ra đó là hộp cơm vừa rồi bị hắn đánh văng ra.Hộp cơm này đáng ra phải treo ở trên ngựa,thế nhưng vì lão sợ tiểu đồng trông ngựa ăn cắp mất nên đã tháo ra nhét vào trong tay áo.
- Chắc hẳn ông bác phải ăn đến cả thịt Đường Tăng ấy nhỉ?Trong này hình như có rất nhiều linh khí.Tôi mở ra có được không?
Cảm thấy ánh mắt kì lạ của mọi người đổ dồn vào,Pác Cha không còn cách nào khác đành phải chấp nhận cho Ngạo Nam mở ra,hơn nữa lão cũng tò mò không biết đám hạ nhân đã cho thứ gì vào mà lại có linh khí.
Hộp gỗ vừa mở nắp thì một mùi hương đặc trưng tràn ngập Đại Sảnh Đường,vài người có kiến thức đã lập tức nhận ra đây là mùi của Tẩy Tuỷ Đan.
- Oa,ông bác ăn chơi thật lớn!Không ngờ dùng đến cả Tẩy Tuỷ Đan làm thức ăn!Còn có cái gì trên đây đây?1506 là cái ý nghĩa gì?Không lẽ là số thứ tự?Ăn cả mấy nghìn viên Tẩy Tuỷ Đan,có lẽ thịt ông bác bây giờ đã bổ hơn cả thịt Đường Tăng rồi.
Não Pác Cha đang vận động kịch liệt để giải thích nguyên nhân tại sao lại có một viên Tẩy Tuỷ Đan nằm chềnh ềnh ở giữa hộp cơm thì con số “1506” lại đánh thêm một đòn khiến huyết áp của lão suýt nữa tụt về 0.
Đấy chẳng phải là mã số đấu giá của viên Tẩy Tuỷ Đan bị mất sao?
Mọi người nhìn chằm chằm vào Pác Cha đang ngẩn ngơ như bò đeo nơ,nội tâm đã bắt đầu hiểu ra điều gì đó.
- Phải rồi.Cái lão mặc quan phục còn nói với ta mấy câu này,dặn ta nhất định phải nói với các người không thiếu một chữ:
[Khá khen cho một tên quản lí quèn lại dám giở trò gian thương tại chỗ làm ăn của ta.Đã đem Tẩy Tuỷ Đan bán tại chợ đen thì thôi,lại còn mặt dày nhận tiền của Lăng gia,không những thế còn dám thuê người dựng kịch hòng đổ tội cho Thiên Kiếm Môn.Thật đúng là tay lật càn khôn,gan lớn che trời!
Còn cả đám cao thủ lánh đời của ngươi nữa.Mỗi người người đều là tinh anh trong tinh anh,tiền thuê một tháng chỉ tiêu phí năm mươi lạng bạc,thật đáng ngưỡng mộ.Có phải hôm nay kẻ ngươi mang lên làm nhân chứng cũng là một cao thủ không?Tu vi Kim Đan,Nguyên Anh,hay là Hoá Thần?
Giờ đan dược ta đã chuộc về,ngẫm thấy ngươi quản lí Đấu Giá nhiều năm đã lừa được không ít tiền,ta tặng cho mi một bát Cơm Tẩy Tuỷ,ăn xong lập tức cút xéo,ao tù nước đọng của ta không chứa nổi thần long như ngươi.
Toàn bộ gia sản ta sẽ niêm phong để ngươi có thể an tâm lên đường.Không thân.]
Pác Cha càng nghe thì sắc mặt càng xám xịt,cuối cùng thì ngồi phịch xuống như thể hồn phách đã bị rút đi hết,hoàn toàn không nghe được những lời còn lại của Ngạo Nam.
- Lão ấy nói tới đó liền quay lưng bỏ đi.Ta vội chạy theo muốn xin thêm vài món bảo bối nữa thì bị lão vỗ một chưởng té lăn quay,sau đó thì bị Minh Thần sư huynh tóm được.Không tin sư phụ có thể hỏi gã.
Mọi người nghe vậy thì cười khẩy.Cao thủ như vậy đã là thần long thấy đầu không thấy đuôi,mượn ngươi chuyển lời đã là phúc khí tổ tông mười mấy đời để lại rồi.Không ngờ ngươi còn mặt dày mày dạn chạy theo đòi chỗ tốt,thật ngạc nhiên khi ngươi còn chưa bị vỗ thành bánh thịt.
Tiêu Viêm nhắm mắt dưỡng thần một lúc rồi quay sang hỏi đám đệ tử:
- Có thật là như vậy?
Minh Thần ôm quyền đáp:
- Bẩm sư phụ,khi chúng con tới thì chỉ thấy Ngạo Nam nằm dưới đất.Tuy nhiên dựa trên tư thế và góc độ thì quả thật đã bị người khác đánh một chưởng.
Tiêu Viêm nhếch miệng cười,tay phải vươn ra bắt lấy trường kiếm rồi từ từ tra vào vỏ,thuận miệng hỏi:
- Các vị tới đây nháo đủ một ngày,chẳng hay đã đạt được kết quả như mong muốn chưa?
Bây giờ mọi người đều đã rõ bản thân bị chủ tớ của Đấu Giá quay như dế thì cũng không còn mặt mũi để trưng ra cái thái độ pháp bất vị thân,nghĩa bất dung tình(*) nữa.Lăng Long không hổ là người đứng đầu một gia tộc,tuy đã rơi vào thế cưỡi hổ lao xuống bùn nhưng vẫn bình tĩnh ôm quyền nói:
(*):Việc nghĩa là việc lớn,không thể để chuyện tình cảm nhỏ nhặt xen vào.
- Hôm nay Lăng gia nghe lời tiểu nhân xúi giục tới làm phiền quý phái,thật xin lỗi.Thế nhưng trong chuyện này Lăng gia cũng là người bị hại,xin Tiêu Chưởng Môn cho phép Lăng mỗ được hỏi vị tiểu đạo sĩ này đôi lời.
Thấy Tiêu Viêm đã gật đầu chấp thuận,Lăng Long lập tức xoay người trưng ra vẻ mặt thân thiện hỏi Ngạo Nam:
- Tiểu huynh đệ,chẳng hay vị cao nhân kia có nói gì đến việc...bồi thường không?
Nghe đến hai chữ “bồi thường” khuôn mặt của Ngạo Nam lập tức co quắp hết lại.Gã đáp cụt lủn:
- Có.Hoặc là ăn Tẩy Tuỷ Đan,hoặc là nhận lại tám phần tiền đấu giá,hai phần kia là tiền mua chỗ ngồi.
Lăng Báo nhìn viên Tẩy Tuỷ Đan đã khô quắt lại trông chẳng khác gì quả táo tàu nằm chềnh ềnh giữa đống cơm trắng thì không nhịn được nôn khan một tiếng,rụt rè tiến lại gần Lăng Long:
- Cha...
Khỏi cần gã nhắc thì Lăng Long cũng biết dược lực của viên Tẩy Tuỷ Đan kia đã tản đi gần hết.Lão buồn bực phất tay áo,quát:
- Đi về!
Đám người Lăng gia lục đục ra về,ngoại nhân ở Đại Sảnh Đường cũng chỉ còn bốn chủ tớ nhà họ Pác.
- Còn không mau mang ông chủ của các ngươi cút xéo!Không lẽ đợi ta trải thảm đỏ sao?
Tiêu Viêm buồn bực phất tay.Ba tên hạ nha chỉ chờ có thế lập tức túm lấy Pác Cha đang thất thần ném lên cáng rồi sau đó tập tễnh khiêng ra ngoài.
Người đã đi hết thế nhưng dư âm thì vẫn hồi lâu không tan.Đám đệ tử ngơ ngác nhìn nhau giống như vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng,giấc mộng có một đám người chạy đến biến Đại Sảnh Đường thành sân khấu rồi sau đó múa may quay cuồng một hồi,múa chán liền ngay lập tức phủi đít bỏ đi.
Chiếc Roi Gân Bò nằm gọn trên bàn gỗ,bên cạnh là một cái khay đựng ấm chén,có lẽ sự tồn tại của nó đã hoàn toàn bị mọi người lãng quên.
- Tiểu...tiểu bảo bối...
Đột nhiên Thanh Dương thở vào tai hắn những tiếng nặng nhọc,hơi thở ngọt ngào quen thuộc phả vào da thịt hắn từng cơn bỏng rát:
- Ta...nóng...
Khuôn mặt hắn thảm biến,cặp mắt nhanh chóng đảo qua vài chục tên đệ tử đứng lố nhố trong phòng cùng Tiêu Viêm đang day day hai bên thái dương.
(Con mẹ nó nếu mà chú ấn phát tác ở đây thì trừ khi Tiêu Viêm chịu ra tay,bằng không cái đám này chắc chắn là chết đến quá nửa.)
Hắn không dám mạo hiểm,lập tức hô lớn:
- Thưa sư bá,ta muốn...
Mà hắn cũng chẳng đủ kiên nhẫn để nói hết câu,hai cánh tay phát kính thoát khỏi ôm ấp của Thanh Dương sau đó bằng tư thế “công chúa” bế nàng chạy thật nhanh khỏi Đại Sảnh Đường.
Đám đệ tử không hiểu vì sao hắn đột nhiên khùng điên như vậy,thế nhưng nhìn hắn vừa lùn vừa gầy giống một con nhái bén chật vật bồng bế sư thúc thì không nhịn được bấm nhau cười hí hí.Chúng đâu biết rằng nếu để chậm thêm vài chục giây nữa thì chưa chắc chúng vẫn còn thở chứ đừng nói là cười vui vẻ như vậy.
-...
Tiêu Viêm dùng ánh mắt phức tạp dõi theo hắn cho tới khi hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt,lúc này gã mới trầm giọng nói:
- Ngạo Nam!Vào phòng ta,ta có chuyện muốn nói với con.
Ngạo Nam nuốt một cái.Gã biết khi nào sư phụ dùng đến từ “con” thì khi ấy đã lớn chuyện rồi.
..........................
Cặp mắt Thanh Dương đã dần chuyển sang màu đỏ quạnh,nàng cười ngây ngốc một lúc rồi bất ngờ há miệng cắn vào cổ hắn.
- Ách!
Hắn không nhịn được hít một ngụm khí lạnh,vì sợ nàng không còn cái răng húp cháo nên hắn không vận kình khí hộ thân,đồng nghĩa với việc đau tới lòi con mắt.
(Con quỷ dâm đãng này được lắm!Lát nữa đâm cho nàng không ngậm miệng lại được.)
Hắn nghiến răng,nội lực bạo phát,thân thể như một mũi tên lao nhanh về phía Hậu Phong.
........................
- Hộc hộc...Hay là nghỉ một chút đi.
Tiểu Cẩu thả một bên cáng xuống,hổn hển nói.
- Mẹ!Hay là vất quách cái lão này ở lại nơi này cho rồi!
- Nghe hợp lí đấy.Ta còn chưa kịp ăn sáng mà đã phải làm mệt vãi chưởng...
- Đúng.Vất lão ở lại,còn các ngươi.Cút!
Một thanh âm như sấm rền từ trên cao ập xuống,chỉ thấy ở trên bầu trời xuất hiện một thiếu niên mặc y phục màu đỏ,trên y phục lại có một con rồng đen quấn quanh nhìn sống động như thật.
Người này đạp không mà tới,giẫm lên không trung như đi cầu thang bộ bước tới trước mặt đám người Tiểu Cẩu,toàn thân tản ra một áp lực khủng khiếp khiến cỏ trong bán kính một trăm mét lấy gã làm trung tâm toàn bộ bật gốc bay lên trời.
Người này cùng Tiêu Viêm không ngờ giống đến chín phần,chỉ có một điểm khác biệt duy nhất đó là người này không kè kè Thanh Long Kiếm bên tay.
Tiểu Cẩu nhìn người thần bí này từ trên xuống dưới một lượt sau đó cười hô hố:
- Tiêu Tiên Gia,có phải thấy chúng tiểu nhân vất vả nên tới giúp đúng không?Thật tốt quá,chúng ta bê phần trên,còn Tiêu Tiên Gia bê...
Bình~
Một thanh âm nặng nề vang lên,gã thiếu niên lạ mặt bất ngờ đá một cái vào không khí khiến cả bốn người đồng loạt ngã ngửa,nội tạng nát vụn,thất khiếu đổ máu,lưng chưa chạm đất thì sinh mệnh đã chẳng còn.
Gã vung tay,kình lực hùng hậu đẩy cả bốn người bay lên trời sau đó vượt qua khoảng cách vài ngàn mét trở thành bốn điểm nhỏ rơi xuống Ô Long Thành.
Con đường xuống núi hoàn toàn sạch sẽ,ngoại trừ một lượng lớn cỏ bị cuốn mất thì hoàn toàn không lưu lại bất cứ dấu vết gì,thậm chí một giọt máu nhỏ cũng chưa kịp rơi xuống.
- Dám xỉ nhục con gái ta?Cho các ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!
Lời này không phải làm bộ làm tịch,nếu là người tu tiên thì sẽ thấy một cước vừa rồi đã đánh nát linh hồn của bốn người.Một chút linh hồn tan nát không đủ năng lượng tiến vào luân hồi,trực tiếp tan rã trở thành linh khí tinh thuần bốc lên trời cao.
Điếc không sợ súng,thế nhưng đạn bắn ra sẽ không quản ngươi có sợ hay không.Tiểu Cẩu lần này cũng thật đen đủi,vậy mới biết không phải lúc nào chất phác cũng sẽ đạt được kì ngộ.
Ánh mắt phức tạp của gã nhìn về hướng Hậu Phong một hồi lâu sau đó thân thể hoá thành tàn ảnh,chớp mắt đã không còn trông thấy bóng dáng.
........................
- Sư bá?Đừng gọi ta hai tiếng sư bá!Ta không đủ phẩm hạnh làm sư bá của ngươi!Sư bá của ngươi đã chết từ mười năm trước rồi!
- Ma đầu?Đúng,ta là ma đầu.Thế còn ngươi là gì?Một cái ma đầu bên ngoài tỏ vẻ đạo mạo,thực chất là loại vô ơn bạc nghĩa,chém giết ân sư.Ha ha,lươn ngắn lại chê chạch dài,thờn bơn méo miệng chê trai lệch mồm!
- Không phải?Cái đám sinh ra ngươi cũng vất ngươi đi như rác,là ai mang ngươi về?Ngươi là rác rưởi linh căn,ai thu nhận ngươi?Ai cho ngươi cơm ăn áo mặc,ai cho ngươi công pháp đan dược?Ngươi ỉa ra được à?
- Ngươi vì một cái Đồng Tử Công khốn khiếp mà mang thù,tưởng ta không biết sao?Ngươi vì mười mấy năm đơn độc mà ôm hận,tưởng ta không thấy sao?Nhưng ta nể tình con bé thương yêu ngươi nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua,vậy mà...Thằng chó!Vài chục năm của ngươi là cái thá gì,ngươi có biết gần bốn mươi năm cho đến khi con bé chết nó vẫn chưa gọi ta một tiếng...Mà có khi con bé còn không biết...Lão tặc thiên!Nó còn chưa biết ta là ai...Ha ha...
- Ngươi nói ta cũng không ra gì?Ngươi trách ta lóc thịt rút xương,móc dây thép vào gân con bé?Ha ha,phải rồi!Ta cũng không ra gì,vậy nên mới để nó gặp ngươi!Để rồi khi chú ấn của nó phát tác nó cũng gọi ngươi,khi điên loạn nó cũng gọi ngươi.Ha ha...Tiểu bảo bối...Ngươi có biết đang đánh nhau với cao thủ Ngũ Nhạc Phái thì con bé bỗng quay lưng đòi tìm “tiểu bảo bối” không?Ngươi có biết con bé bị đánh thành cái dạng gì không?Ngươi có biết ta phải tự tay đi nhặt từng ngón tay của con bé rồi đem về ghép lại không?Không!Ngoài bản thân ra thì ngươi biết cái đếch gì!
- Thanh Dương thực sự đã chết từ lúc đấy rồi.Thứ mà ngươi nhìn thấy chỉ là tia ý niệm cuối cùng của con bé được ta lưu giữ trong một cái...Ha ha...xác sống,thứ ta chỉ dám nhìn để nguôi ngoai nỗi nhớ,vậy mà ngươi cũng nhẫn tâm huỷ đi.Ha ha...Ý niệm cuối cùng của con bé lại là trao nhẫn cho ngươi,hoàn toàn không một chút mảy may quan tâm gì đến cha nó!
- Ngươi nghĩ ngươi thắng được nó?Ngươi nghĩ ngươi thắng nổi?Chỉ dựa vào một mảnh chân tâm con bé đã dư sức giết ngươi cả vạn lần!Ngươi vĩnh viễn không xứng với con bé!Ngươi không xứng!
- NGƯƠI KHÔNG XỨNG!
........................
Hắn bật dậy,mồ hôi lạnh vã ra như tắm,bên tai vẫn văng vẳng thanh âm khàn khàn đầy oán hận kia.
Thanh Dương nằm bên cạnh hắn vẫn đang ngủ say,trên khuôn mặt đỏ bừng thậm chí còn hiện lên một nụ cười ngọt ngào.Nhìn nàng ngây thơ như vậy,đơn thuần như vậy,trong mắt hắn bỗng hiện lên một tia đau đớn.
(Phải rồi,ta không xứng.)
Hắn run rẩy đắp chăn cho Thanh Dương,lại vơ lấy quần áo mặc vào người,thế nhưng cho đến khi quần áo chỉnh tề hắn vẫn không thể ngăn không cho hai tay mình run lên.
Một cái gì đó vượt trên cả nỗi sợ chảy xuôi trong huyết quản hắn,một cái gì đó giống như...ân hận.
Thiên kim nan mãi nhất hồi đầu(*),thế nhưng hồi đầu rồi thì sao?Ngày nắng hôm nay không thể sưởi ấm ngày mưa hôm qua,không phải cứ mượn đến hai từ “bù đắp” là việc gì cũng có thể phủi đi sạch sẽ.Hơn nữa,bụi ngoài mặt dễ tẩy,bụi trong tâm khó chùi.
(*):Ngàn vàng không mua được một cơ hội làm lại.
(Pác Cha sớm muộn gì cũng bị Tiêu Viêm giết chết,đám người ở nhất định sẽ lưu lạc khắp Ô Long Thành,ta nên tận dụng thời gian tránh để con bé gặp rắc rối.Về sự kiện La Sát Giáo thì hình như còn khoảng vài tháng nữa,tới khi ấy nháo lớn một phen,chắc sẽ thu được không ít chỗ tốt.Còn thời điểm này...có lẽ nên tập trung làm một cái học sinh gương mẫu.)
Hắn vắt tay lên trán nhớ lại kỉ niệm lúc còn đang lõm bõm học đạo pháp,khoé miệng không nhịn được nhếch lên một nụ cười.