Tinh đại ca,thần tiên tỷ tỷ có hay như vậy không?
- Không đâu.Mọi hôm nàng ngoan lắm,chắc tại hôm nay có thêm ngươi nên nàng ngại.
(Ngại gì mà giống như sắp tự sát đến nơi vậy...)
Tiểu Trà hơi lo lắng khi nhớ lại vẻ mặt buồn rười rượi của Thanh Dương,thế nhưng nhìn vào thái độ bình thản của hắn nó biết dù nói gì cũng bằng thừa nên nó quyết định chuyển sự chú ý sang đĩa nem rán.Ừm~Thật thơm a!
- Chúng ta đang đi đâu?
- Tới Kiếm Phong.Buổi học Vẽ Bùa sẽ bắt đầu sau 30 phút nữa,và nếu bỏ lỡ thì sẽ không hay đâu.
Sau khi đi qua một loạt hành lang và dãy nhà cao chọc trời,cho đến khi dừng lại ở một ngôi nhà rất lớn nằm cách biệt hoàn toàn với những kiến trúc còn lại.
Hắn vừa gõ cửa vừa nói:
- Gã có chút gàn dở.Hai đứa từ từ làm quen nhé.
Một nam tử mở cửa và ngay khi trông thấy hắn thì mặt người này lập tức nhăn nhúm lại:
- Ngươi tới đây làm gì?Chỗ này không phát kẹo đâu.
- Ha ha.Vui đấy.Hôm nay ta tới để trình bày cho lão một cái thành viên mới của Hậu Phong.Thanh Trà,đây là Tiêu Viêm.Tiêu Viêm,đây là Thanh Trà.
Tiêu Viêm nheo mắt nhìn Tiểu Trà một lúc rồi nhún vai sau đó đóng sầm cửa lại:
- Sao cũng được.Miễn là ngươi chịu hoàn toàn trách nhiệm với những rắc rối mà nó có thể trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra.Giờ ngươi cút đi được rồi!
Hắn vội giữ cánh cửa lại,cười nhạt nói:
- Ấy~Ta không có rảnh rỗi mà dắt một đứa trẻ con đến tận đây để mà chào hỏi.Ta muốn nhờ lão trông nó một lúc,Dương Dương đang có việc cần ta,mà việc này thì không tiện mang nó đi theo.
Tiêu Viêm gồng mình kéo cánh cửa vào,cười lạnh hỏi:
- Sao ta phải giúp ngươi?
Hắn cũng dùng hết sức giữ lại,bình thản đáp:
- Chắc là bởi ngươi không muốn thấy Dương Dương buồn a.
Tiêu Viêm gằn giọng:
- Dương Dương là cái tên để thứ rận rệp như ngươi gọi sao?
- Không thể gọi á?Nhưng mà có vẻ như nàng lại rất thích ta gọi như vậy.Phải làm sao đây?
Lớp vỏ gỗ của cánh cửa dưới tác động của hai người dần vỡ vụn để lộ tầng lõi thép bên trong,thế nhưng ngay cả lõi thép cũng dần xuất hiện vết nứt trông như cơ thể bị phá huỷ bất cứ lúc nào.
- Tiểu oa nhi.Vào!
Cuối cùng Tiêu Viêm đành phải nhượng bộ.Con người ai cũng có điểm yếu,mà điểm yếu của gã thì lại bị hắn nắm được quá dễ dàng.
- Đại ca sớm quay lại đón Tiểu Ngưu nhé.Cái người này giống như là rất nguy hiể...
Cánh cửa đóng sập lại lạnh lùng cắt đứt thanh âm của nó.Hắn thấy màn trăn trối này thì không nhịn được cười khổ,trước đây phản ứng của hắn cũng dữ dội không thua gì nó đâu.
..........................
Hắn trở về thì thấy Thanh Dương đang nằm gục trên bàn,tóc dài tuỳ ý buông xoã vắt qua một bên vai.
- Nương tử,mệt sao?
Hắn lẳng lặng đi tới nâng lên mái tóc mềm mại như nước sau đó cẩn trọng buộc lại,hương tóc nhàn nhạt xộc vào mũi khiến hắn không khỏi cảm thấy hơi phê pha.
- Không...Chỉ là...
Thanh Dương giật mình nhận ra hắn đang đứng buộc tóc cho nàng.Không biết là vì đoạt xá hay do làm...cái chuyện kia mà hắn nguyên bản là một thằng bé cao chưa đến 1 mét 6 thế nhưng chỉ trong vòng chưa đầy một tuần đã cao vọt lên.Đến nay cũng đã sắp vượt qua cả nàng rồi.
Tuy trên đời không thiếu trường hợp những đứa bé có huyết thống đặc biệt có thể trong một đêm trở thành người lớn.Thế nhưng so với nhân loại bình thường thì tốc độ phát triển của hắn thật đáng sợ a!
- Sao đột nhiên nương tử lại nhạy cảm thế?Doạ quả tim nhỏ của ta bây giờ vẫn còn đập ầm ầm đây này.
Nàng thấp giọng đáp:
- Xin lỗi.Tại con dẫn một cái tiểu oa nhi về khiến ta nhận ra tương lai con sẽ còn có thêm nhiều bằng hữu,thậm chí nữ nhân mà con yêu.Nếu ngày đó xảy đến...ta rất sợ họ sẽ bắt con phải lựa chọn...
Ở thời cổ đại,sư đồ luyến bị coi là một dạng suy đồi đạo đức tương tự như loạn luân.Ngay cả ma giáo cũng khó mà chấp nhận điều này chứ chưa nói gì đến danh môn chính phái,vậy nên việc đứa hãm phụ khoa nào đó bắt hắn chọn giữa Thanh Dương và danh vọng là điều rất có thể xảy ra.
Tất nhiên là với điều kiện hắn phải ra gì và này nọ thì người ta mới bắt hắn chọn.Ngược lại nếu hắn là một kẻ vô danh tiểu tốt suốt ngày chỉ biết chui xó xỉnh gầm giường thì cũng chẳng ai thèm liếc hắn làm gì cho mỏi mắt.
Hắn mỉm cười nâng khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Dương lên,cười khẽ:
- Chọn?Nếu phải chọn,ta nhất định sẽ không bao giờ chọn nàng.
Thấy khuôn mặt Thanh Dương thoáng cái đã trở nên trắng bệch,hắn vội nói:
- Bởi nàng chưa từng là lựa chọn.Nàng là bảo bối của ta,là tính mạng của ta.Không phải ai cũng đần đến mức đem mạng mình ra làm lựa chọn,ta thì lại càng không làm như vậy.
- Miệng lưỡi dẻo quẹo!
Thanh Dương hung hăng nhéo má hắn,sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ hồng.Đổi màu liên tục như vậy,thật khiến hắn không khỏi lo lắng cho huyết áp của nàng.
- Fư fư~Chẳng phải nương tử thích nhất ta như vậy sao?
- Ai...ai mà thèm...
Hắn mặc kệ Thanh Dương nói gì,động tác thành thạo ngồi lên đùi nàng mặc dù với kích cỡ của hắn thì hành động này thực sự là có chút không phù hợp.
- Ta đói quá,nương tử gắp cái gì cho ta ăn đi.
- Từng này tuổi rồi mè nheo,thật không ra thể thống gì!
Thanh Dương gắp một miếng thịt đút cho hắn,nhìn hắn vừa ăn vừa cười tủm tỉm khiến nàng không nhịn được kêu lên:
- Món này ngày nào con chả ăn,bớt làm bộ làm tịch đi.Thấy ghét!
Hắn dựa vào ngực Thanh Dương,cười khẽ:
- Đúng là mĩ thực ta đã ăn không ít.Thế nhưng được nương tử đút cho ăn thì vẫn là một trải nghiệm hiếm hoi đấy.
Từ ngày đoạt xá nàng chỉ thấy hai chân mày của hắn luôn nhíu chặt,gặp chuyện gì khoé miệng cũng cong lên đầy khinh bỉ.Thế nhưng lúc này Thanh Dương mới nhận ra hắn còn có bản mặt ngây ngốc đáng yêu như vậy,không nhịn được cúi xuống hôn lên trán hắn một cái.
- Tiểu Trà đâu rồi?
- Ta gửi con bé ở chỗ lão Viêm rồi.Mang theo một đứa bé con,làm chuyện gì cũng cảm thấy không tự tại.
Ngữ khí cụ non của hắn khiến Thanh Dương bật cười khúc khích:
- Con cũng chỉ là một đứa bé con thôi đấy!
Hắn ngửa đầu nhìn Thanh Dương,nhún vai đáp:
- Ta là bé con vậy tại sao vừa rồi nàng lại kêu to thế?
- Tiểu sắc quỷ!
Nàng xấu hổ đánh vào mông hắn một cái,ngập ngừng nói:
- Tại sao con lại tốn công quay về làm gì,chẳng phải ta đã sẽ không làm điều gì dại dột sao?
- Ta biết nàng sẽ không làm ra mấy hành vi của bọn bánh bèo.Thế nhưng ta khẳng định tâm trạng của nàng lúc này đang không tốt.Tâm trạng nàng không tốt,tâm trạng của ta cũng không tốt,vậy nên ngoại trừ ở bên nàng còn lại ta chẳng muốn làm cái gì sất.
- Có vẻ như con rất hiểu ta a?Vậy con có biết ta sắp làm gì không?
Thanh Dương vẻ mặt bất thiện nhìn hắn,trong mắt hiện lên một tia tinh quái.
- Dùng cái ngữ điệu này...80% là nàng định giả vờ hôn ta.Sau đấy đợi đến khi ta đáp trả thì bóp mồm ta lại và cười vào mặt ta.
Âm mưu bị bóc trần khiến khuôn mặt Thanh Dương có chút đỏ bừng,ngượng ngùng quẹt lên má hắn một cái:
- Tên tiểu quỷ này tại
sao lại lợi hại như vậy?Bộ con đọc được suy nghĩ của ta sao?
- Nếu ta không lợi hại thì tán nổi nàng sao?Cái gì cũng có lí do cả đấy.Phải rồi,chú ấn...
Hắn lơ đễnh nhìn vào cánh hoa trên ngực Thanh Dương.Những người bị nhiễm chú ấn của Xích Viêm bên ngực phải sẽ xuất hiện vết xăm hình một bông hồng đỏ thắm.Không biết đó có phải để thoả mãn sở thích biến thái của gã hay không thế nhưng bông hồng rõ ràng là một hình xăm kén chủ.
Hắn nói vậy là bởi hắn từng trông thấy mấy gã tráng hán bị nhiễm chú ấn của Xích Viêm,trên ngực tên nào cũng có một bông hồng xinh đẹp bự chảng.Không hề đẹp đẽ,ngược lại còn có chút biến thái.
- Vì làm cái...hoạt động kia đều đặn nên đã không còn mất kiểm soát nữa.Tuy nhiên không biết tại sao hình xăm này không mờ đi chút nào.
Thanh Dương vừa nói vừa chỉnh lại vạt áo,xem ra nàng không mấy thích thú với việc trên người bỗng nhiên xuất hiện một cái “tha thu”.
Hắn giữ tay nàng lại,cười nham nhở:
- Đừng,rất đẹp mà.Hơn nữa thứ này đã ăn vào da thịt rồi,sẽ không mờ đi đâu.Chú ấn hoạt động như một loại chất dinh dưỡng tiến vào cơ thể,sẽ chạy khắp các tế bào trong khoảng 30 phút đối với cơ thể người trưởng thành.Nếu trước đó không thể trục xuất hợp chất này ra thì cơ thể sẽ vĩnh viễn bị biến đổi.
Thanh Dương nghe vậy thì không khỏi lo lắng:
- Biến đổi?Biến đổi ra làm sao?
- Cũng không có gì nhiều,chỉ là ở ngực hiện ra một cái hình xăm với cả vào khoảng giữa trưa dục hoả trong người sẽ bốc lên khiến người nhiễm chú ẩn mất lý trí rồi trở nên cuồng sát.Ngoài ra còn có một vài cái tác dụng phụ giống như là chán ăn,mệt mỏi,khó ngủ...nhưng bù lại sẽ giải phóng một chút tiềm lực cơ thể.Hình như vậy,vì cái trò này khá vớ vẩn nên ta cũng không nhớ rõ lắm.
- Ừ,vậy ta không nói chuyện này nữa.Con còn đói không?Xin lỗi vì vừa rồi đuổi hai đứa ra ngoài.Hay là để ta đi gọi Tiểu Trà về dùng bữa nhé?
- Khỏi cần.Ở lại đi.
Hắn giữ lấy bàn tay mát lạnh của Thanh Dương đang luồn vào mái tóc bù xù của hắn,thì thào:
- Chúng ta cũng cần có chút không gian riêng tư chứ.
- Đừng nháo!Vừa mới làm xong rồi còn gì,người ta còn đang nhức hết cả người đây này.
Thanh Dương đỏ mặt đẩy cái tay đang mò mẫm của hắn ra.Cảm tưởng số lần nàng đỏ mặt trong suốt hai mươi mấy năm cũng không bằng nửa ngày ở cùng hắn.
- Đừng nghĩ bậy bạ.Ý ta là cần không gian riêng tư để hỏi nàng chút chuyện thôi.Nàng thấy chúng ta diễn biến thế này có quá nhanh không?
Ngữ khí nghiêm túc của hắn khiến Thanh Dương trở nên trầm mặc,sau cùng nàng mỉm cười xoa nhẹ lên má hắn:
- Diễn biến gì?
- Mặc dù đối với một kẻ như ta thì điều này có vẻ khá nực cười,thế nhưng ta thực sự cảm thấy có lỗi vì đã quá ích kỷ.Rõ ràng là ta đã không hề nghĩ đến cảm xúc của nàng.Cho dù là đoạt xá,lẽ ra ta nên dành nhiều thời gian hơn để...gọi sao nhỉ...bồi dưỡng tình cảm.Cho đến khi nàng hoàn toàn quên thằng đần kia...
Bỗng một cảm giác mềm mịn áp vào môi khiến hắn không khỏi choáng váng.Khoảnh khắc ngu người mau chóng qua đi,hắn không dám chậm trễ vội bắt lấy cơ hội ngàn vàng này,tay phải vòng ra sau giữ đầu nàng lại đồng thời cái lưỡi dễ dàng tách gọn bờ môi mềm của Thanh Dương hung hăng tiến vào tàn phá.
- A...Cái tay!
Thanh Dương giãy nảy lên đánh vào bàn tay đang luồn vào trong áo mò mẫm bộ ngực đầy đặn của nàng,khiến cho toàn bộ khung cảnh lãng mạn ầm ầm sụp đổ.
- Ách~Mọi khi làm chuyện đó ta cũng vừa hôn vừa bóp mà?
Thanh Dương nói lí nhí:
- Cái gì mà vừa hôn vừa bóp?Đừng nói những điều đáng xấu hổ như vậy!Hơn nữa lúc đó khác,lúc này khác,ban ngày ban mặt mò loạn như vậy người ta rất ngượng ngùng a!
Hắn buồn bực thở hắt ra:
- Rồi,rồi.Ta chiều ý nàng,thế nhưng sau này đừng có đòi đấy.
Thanh Dương bĩu môi đáp:
- Ai mà thèm!Còn về điều con vừa nói...ta thực sự một chút cũng không hiểu.Cái gì mà có lỗi,cái gì mà bồi dưỡng tình cảm,cái gì mà quên kẻ đần kia?Tuy ta không biết vì sao lại có cảm giác này với con,thế nhưng ta dám khẳng định rằng tất cả đều là do ta tự nguyện.Vì vậy con đừng nên có những suy nghĩ ngốc nghếch như vậy nữa.
(Thì ra đây là cái gọi là dạy hư trẻ nhỏ...)
Hắn ngại ngùng quẹt mũi mấy cái,cuối cùng vẫn cảm thấy không biết nói gì đành ậm ừ đáp:
- Ừm,vậy từ bây giờ ta sẽ tích cực tận dụng sự tự nguyện của nàng hơn.
- Ngốc!Ý người ta không phải như vậy.Này!Đừng mò loạn...