Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 3: Chưa ngồi ấm mông đã bắt gặp một cái tình địch


trước sau

Bị cặp mắt trợn tròn thao láo của sư huynh nhìn chằm chằm làm nội tâm nàng sinh ra một loại áp lực,rụt rè nói:

- Sư huynh,kẻ địch đã bị muội đánh chết,có thể ngưng bàn chuyện này được không?

Vị sư huynh (kiêm chưởng môn) nghe được thì lập tức phát hoả,nghiến răng ken két gằn giọng nói:

- Muội nói thật hay!Vì muội đánh chết một tên nên mấy nghìn giáo đồ Tu La Giáo sẽ sợ không dám đ-ng tới muội nữa có đúng không?Ngớ ngẩn!Nếu chưa cho chúng biết chỗ lợi hại của Thiên Kiếm Môn thì chúng sẽ còn cử người tới thêm mấy lần nữa,khi ấy dù muội có là Nguyên Anh kỳ cũng không chống đỡ nổi.

Nàng rụt cổ lại,ánh mắt mờ mịt nhìn xuống đất mang theo một loại đau xót không nói nên lời.

Vị sư huynh (kiêm chưởng môn) thấy nàng ủ rũ như vậy thì lửa giận cũng xèo xèo biến mất,thay vào đó là một bụng buồn bực cùng thương xót.Gã là nam nhi thô thiển,vắt óc nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra vài cái lời để an ủi sư muội:

- Sư muội,chuyện này từ khi ngươi sinh ra đã được định đoạt,ngươi căn bản chỉ là một cái nạn nhân.Ngươi sinh ra tại Thiên Kiếm Môn đã là một cái xinh đẹp thanh thuần ai gặp cũng yêu tiểu cô nương,nào có một điểm tội lỗi.Ngươi cống hiến cho môn phái ra sao,đối xử với các đệ tử thế nào thì mọi người đều biết.Cho dù ngươi là cái dạng gì thì ngươi vẫn là một phần của Thiên Kiếm Môn,mà cho dù Thiên Kiếm Môn không thể chứa chấp ngươi thì ngươi vẫn mãi là tiểu sư muội của ta.Chăm sóc ngươi,bảo vệ ngươi,yêu thương ngươi chính là trách nhiệm của gã đại sư huynh này!

Nàng dưng dưng nhìn sư huynh rồi đưa tay gạt đi nước mắt,cảm động nói:

- Sư huynh,huynh thật dẻo miệng.

Câu này khiến cho gã một trận buồn bực.Đây rõ ràng là lời phát ra từ tấm lòng của ta vì lí do gì qua miệng sư muội liền biến thành “thật dẻo miệng” rồi?!

Thế nhưng nam nhi phải biết lấy đại cục làm trọng,gã gạt khó chịu qua một bên sau đó nghiêm mặt hỏi:

- Sao cũng được.Bây giờ muội có thể nói cho ta nghe chi tiết được chưa?

- Muốn nghe chi tiết đến vậy thì để ta kể cho.

Nàng còn đang chưa biết phải nói ra làm sao thì trong lòng nàng bỗng vang lên một thanh âm yếu ớt đến cực điểm,đến mức cảm tưởng đang nói liền có thể ngất đi bất cứ lúc nào.Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng nói ra được một câu hoàn chỉnh,dù có hơi khó nghe một chút.

Tiêu Viêm nheo mắt nhìn hắn lồm cồm chui ra từ trong lòng của sư muội,trong mắt loé lên một cỗ hàn ý lạnh thấu xương.

Con mẹ nó!Thằng nhãi này có gì tốt mà được sư muội yêu thương như vậy?

Hắn ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo không thèm che giấu của lão chưởng môn,dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không nhịn được run rẩy một cái.

Con mẹ nó sao lại nhìn ta căm thù như vậy?Hơn nữa còn không thèm che đậy để ta nhìn thấy,khinh ta trẻ nhỏ không hiểu chuyện sao?Suýt chút nữa doạ vỡ quả tim nhỏ của ta rồi.

Tiêu Viêm thấy hắn còn dám trừng mắt với mình thì càng thêm tức giận,trực tiếp đem hai thành tinh thần lực truyền vào cặp mắt đánh về phía hắn.

Con mẹ nó!Để ta cho ngươi trước mặt sư muội ngã chổng vó một phen.

Hắn cảm thấy áp lực ập đến vội sử dụng tinh thần lực chống đối lại,cũng may linh hồn sau khi trải qua hấp thụ kí ức tiền kiếp thì đã trở nên cực kì mạnh mẽ bằng không chắc đã bị lão chưởng môn này hãm hại rồi.

Con mẹ nó lão tử rất sợ a!Tới,ta đem linh hồn trải qua bốn nghìn kiếp so đấu với ngươi,để xem giữa chúng ta thằng nào mới là trẻ con.

Thấy hai người một lớn một nhỏ cứ mãi trừng mắt nhìn nhau,nàng buồn bực hô một tiếng rồi ôm lấy hắn:

- Sư huynh!Huynh lại bắt nạt tiểu bảo bối của muội!

Ba chữ “tiểu bảo bối” lọt qua lỗ tai Tiêu Viêm khiến gã vô thức vận lên pháp lực làm cho Nghị Sự Đường ầm ầm gió nổi,gió xoáy cắt qua mặt hắn đau rát khiến hắn hít một cái hơi lạnh.

Xúc động rất nhanh qua đi,Tiêu Viêm cũng lập tức thu hồi lại pháp lực mỉm cười vô hại nói:

- Tiểu sư muội nhầm rồi,ta là đang quan sát xem hắn có bị thương không.

Dứt lời liền nhìn vào vết xước đang rỉ máu trên mặt hắn,khoé miệng nhếch lên một nụ cười.

Hắn trông thấy một màn này thì cơ mặt run rẩy,nội tâm gào ầm lên:

(Con mẹ nó Nguyên Anh kỳ là rất ghê gớm sao,lại dám ra oai với lão tử?!Được lắm,ta hôm nay hướng đến thiên địa thề nhất định có một ngày khiến cho cái bộ mặt vân đạm phong khinh kia của ngươi bê bết máu,cho ngươi biết cái tư vị rách da là như thế nào!)

Phật cũng có ba phần lửa giận nữa là một thằng con nít mười ba tuổi.Địch nhân có thể làm ta bị thương,sau này ta liền lấy mạng hắn để bù lại.Thế nhưng ngươi lại dám lợi dụng thân phận sư huynh của nàng để đùa giỡn ta,thật là con mẹ nó khiến người ta giận sôi!Có thể ta không giết được ngươi,thế nhưng đùa chết ngươi còn không được hay sao?

Vị sư huynh kiêm trưởng môn nhân Tiêu Viêm lúc này còn đang vì hà hiếp được hắn mà đang đắc ý dạt dào,gã đâu biết bản thân đã chọc tới một cái không sợ trời không sợ đất bốn nghìn kiếp luân hồi sát thần.Đừng nói Nguyên Anh kỳ,cho dù là Hoá Thần kỳ hay thậm chí ngươi đã trở thành tiên nhân,hay thậm chí ngươi đã vượt qua tiên nhân trở thành vũ trụ hỗn độn thể thì hắn cũng sẽ dành cả thanh xuân để tìm cách trả thù ngươi.

Thế nhưng vấn đề là Tiêu Viêm không biết,gã vẫn còn đang nín cười đến run rẩy ở trước mặt hắn kia kìa.

Vừa thoáng đặt chân xuống sàn đã bị sư nương ôm trở lại khiến hắn cảm thấy có chút buồn bực.Thân thể nàng vừa mềm vừa thơm hắn đương nhiên là rất yêu thích,thế nhưng để ra vẻ ngầu khi còn ở trong vòng tay ôm ấp của một nữ nhân thì độ khó quá cao rồi,hắn tự thẹn không làm được.

- Ngươi nói ngươi biết chuyện,nếu vậy thì kể thử ta nghe xem nào.

Bị lão chưởng môn thúc giục như vậy khiến hắn không còn thời gian để nhảy ra khỏi vòng tay sư nương,đành hữu khí vô lực tựa đầu vào ngực nàng rồi bắt đầu kể lể:

- Chuyện này bắt đầu từ...Ách,chưởng môn đại nhân làm gì mà nhìn ta ghê vậy?Quả tim của ta rất yếu ớt,một khi nó sợ thì ta cũng sẽ rất mau quên.

Tiêu Viêm cật lực day day thái dương một hồi thì mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút,cố gắng lắm mới không một chưởng vỗ hắn thành bánh thịt:

- Ngươi mau nói...mau nói.Ta không duy trì lâu được.

Sư nương hắn nghe vậy thì thất thanh kêu lên:

- Sư huynh,ngươi bị thương?

Ánh mắt gã tràn đầy yêu thương nhìn vẻ mặt lo lắng của sư muội,lại bất ngờ chuyển thành lạnh lẽo như hàn băng khi thấy bộ mặt ngây thơ của hắn,cuối cùng gã phẩy tay nói:

- Chỉ là nội tâm không thoải mái như vừa nuốt phải một con ruồi,lát nữa xách kiếm đi chém giết đám Ma giáo liền không có chuyện gì nữa.Tên kia,chẳng phải nãy giờ lão tử kêu ngươi mở mồm sao?!

Nàng nghe thấy sư huynh không bị thương thì thở phào nhẹ nhõm,đồng thời bất mãn nhắc nhở gã một tiếng:

- Hài tử trong lúc sợ hãi có thể đã quên một số chuyện,sao huynh lại nổi nóng với thằng bé như vậy?Huynh thật quá đáng!

Tiêu Viêm bi thương ngẩng đầu 45 độ nhìn trần nhà,rõ ràng là một nam tử ba mươi tám tuổi vậy mà thoáng cái đã trông như một lão già ba trăm tám mươi.

Sư muội thay đổi thật rồi,không còn là nữ hài tử má hồng phúng phính tập tễnh chạy theo ta luôn miệng gọi “sư huynh,sư huynh” nữa.Ôi nhưng ngày tháng tươi đẹp đó nay còn đâu...

“Nếu có ước muốn cho cuộc đời này/Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại...”

- Gắt gỏng cái gì chứ,cũng đâu có bắt ngươi nghe xong thì phải trả tiền.

Hắn tức mình lầu bầu vài tiếng,bất quá người lớn không chấp trẻ nhỏ,hắn cũng không phải loại người bị quát mấy tiếng liền trở nên không thể vãn hồi nên kìm nén cảm xúc đem những chuyện đã xảy ra toàn bộ bịa một lượt:

- Hôm nay sư nương dậy sớm mua đồ ăn sáng cho ta,thế nhưng đợi lâu chưa thấy nàng về thì ta liền chạy xuống núi xem thử vừa kịp lúc bắt gặp nàng đang đánh nhau với một lão vừa già vừa xấu.Ta rất nhỏ a,không biết làm gì nên chỉ có thể đứng ngoài hò hét trợ uy,thuận tiện ném ra vài cái viên đá.Thế nhưng lão này già không nên nết,dám dùng thủ đoạn hèn hạ gọi ra rất nhiều khôi lỗi,sư nương song quyền nan địch tứ thủ nên chống đỡ một hồi liền bị thương,ta cũng bị chúng bắt lại đỏ lừ cả cổ tay đây này!

Ngừng một chút để lấy hơi,hắn nói tiếp:

- Rồi tiếp theo hình như lão định áp giải chúng ta đến đâu đó,thế nhưng đi được nửa đường thì bị một con hổ nhảy ra vồ chết sau đó đánh nát luôn mấy cái khôi lỗi của lão.Chúng ta lúc đó nhanh trí giả chết nên mới thoát được.

Tiêu Viêm nhíu mày,một kẻ đánh thắng sư muội hắn tu vi ít nhất cũng phải là Kim Đan sơ kỳ làm sao có thể bị hổ vồ chết?Giỡn cũng đừng có giỡn vô lý như vậy.

Không đợi lão chưởng môn này kịp nghĩ ra cái lời gì để phản bác sau đó quát vào mặt hắn,hắn nhấn mạnh từng chữ nói:

- Là Hoàng Hổ Vương.

Hoàng Hổ Vương!?

Lời này vừa nói ra,ngay lập tức sư nương hắn và chưởng môn nhân đồng thời bị chấn động.

Tiêu Viêm chấn động là vì nghe nói dưới chân núi có hổ,lại không ngờ đó là Hoàng Hổ Vương trong truyền thuyết.Cái con thú này làn da cứng rắn đao kiếm đâm không thủng,đã vậy còn trời sinh thần lực,dù là Kim Đan kỳ đỉnh phong nếu trong trạng thái không phòng bị trúng một vồ toàn lực cũng có thể chết ngay lập tức.Ừm,xem ra là sau khi chiến đấu với sư muội tên kia đã bị thương khá nặng,phải vừa đi vừa điều tức nên mới bất cẩn như vậy.

Sư nương của hắn cũng bị chấn động,nhưng chấn động là vì hắn bịa chuyện thật giỏi a..Ngay cả Hoàng Hổ Vương cái mặt hàng này cũng bịa ra được.Không xong,tại sao đứa bé này bịa chuyện mà mặt lại tỉnh bơ như vậy?Chẳng lẽ đã bị tên đệ tử kia làm hư đến độ nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn!?Chết rồi,mấy hôm nay ta bận bịu chuẩn bị cho Tứ Sơn Tỷ Võ không ngờ tiểu bảo bối đã sa đoạ tới mức này,cứ tiếp tục thì hắn sẽ trở thành hư hỏng mất!

Đôi mắt đẹp long lanh sáng ngời của nàng lúc này tập trung suy nghĩ liền biến thành lạnh lùng sắc bén,khiến cho hắn ngồi trong lòng nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô nội tâm tự hỏi không biết bản thân đã làm sai chuyện gì mà khiến cho sư nương đại nhân đột nhiên trở nên âm trầm như vậy.

Tiêu Viêm nghĩ đi nghĩ lại một hồi,cảm thấy câu chuyện của hắn tuy có gì đó sai sai nhưng lại hoàn toàn hợp lí.Hơn nữa người đi do thám cũng mới truyền âm báo lại rằng Nhật Thánh Sứ của La Sát Giáo bị chết do trảo thủ gây ra tổn thương nặng ở vùng đầu,nhìn rất giống bị hung thú tấn công.

Trên đời này,đừng bao giờ đánh giá thấp năng lực của cái gọi là “Trùng hợp”.Đang đi trên đường bị chậu hoa rơi xuống đầu chết còn có thể,vậy thì một Kim Đan sơ kỳ bị thương lại không thể bị một Hoàng Hổ Vương một trảo vồ chết cũng không phải không có khả năng.

Thấy sư muội đã mệt mỏi đến mức sắc mặt tái nhợt,hơn nữa tên đệ tử cũng không còn cái thông tin gì để khai thác nên gã ân cần nói:

- Sư muội,ngươi hãy trở về nghỉ ngơi đi.Nếu thấy thân thể không tốt thì Tứ Sơn Tỷ Võ ngày mai không cần đến cũng được.

Nàng gạt phăng đi,kiên quyết đến mức trái ngược hoàn toàn với bộ dáng ôn nhu thường ngày:

- Như thế sao được!Ngày mai tiểu bảo bối thi đấu,muội nhất định phải đi cổ vũ cho thằng bé.

Khoé miệng Tiêu Viêm thoáng co giật khi lại nghe được ba cái chữ “tiểu bảo bối” khốn khiếp kia,cố kìm nén cảm xúc đáp:

- Ta hiểu.Muội mau về nghỉ sớm đi,có muội cổ vũ chắc thằng bé sẽ thi đấu rất THÀNH CÔNG.

Hai chữ cuối gã gằn lên khiến hắn giận tím mặt.Con mẹ nó chẳng lẽ ngươi nghĩ lão tử đánh không lại mấy thằng con nít sao?

Sư nương của hắn lại không hề để ý đến quái ngữ của đại sư huynh,chỉ nghĩ rằng gã lo toan sự vụ trong môn phái tới mức cổ họng bị đau nên ôn nhu nói:

- Huynh đừng nên căng thẳng quá,cũng đừng ôm đồm hết mọi việc.Trên dưới Thiên Kiếm Môn luôn sẵn sàng giúp đỡ huynh mà.

- Ừm,ta đã biết.Muội cũng đừng khiến bản thân quá vất vả,cái gì khó quá thì buông xuống cũng được.

Khoé miệng hắn thoáng co giật,“cái khó quá” này rõ ràng là đang chửi thằng vào mặt hắn chứ còn gì nữa.

- Không ngờ có thể chống đỡ hai thành tinh thần lực của ta...Xem ra ngươi cũng không phế vật như vẻ bề ngoài.Cho dù ngươi ẩn dấu thực lực vì lý do gì,miễn là không hại đến sư muội thì ta cũng sẽ không vạch trần ngươi.

Tiêu Viêm chắp tay sau mông vẻ mặt phức tạp nhìn nàng ôm hắn đi ra khỏi Nghị Sự Đường,thân ảnh xinh đẹp yêu kiều của nàng đứng trong bầu trời mùa thu vậy mà toát lên một vẻ cô đơn.

- Tiểu tử thối,nếu ngươi dám phụ lòng nàng,ta sẽ...Không,ta nhất định khiến cho ngươi sống không bằng chết!

Tiêu Viêm là người nói được làm được,tại kiếp trước khi hắn hạ sát sư nương thì gã đã vất lại chức vị chưởng môn rồi bỏ đi biệt tích.Sau đó vài năm gã quay trở lại thành một tên ma đầu và liên kết với Ma giáo mấy lần đánh cho hắn rơi vào cảnh thập tử nhất sinh,tuy nhiên đó lại là một câu chuyện dài mà hắn chẳng muốn nhớ lại chút nào.

(Một cái Nhật Thánh Sứ bỏ mạng nhất định khiến cho nội bộ La Sát Giáo hoặc là điên cuồng trả thù,hoặc là lao đao một thời gian.Tốt nhất nên phân bố cao thủ bảo vệ xung quanh môn phái.Tên khốn Xích Viêm sau khi lên chức giáo chủ liền làm ra một loạt động tác đe doạ thế cân bằng giữa hắc bạch hai giới,có lẽ nên liên minh các thế lực chính phái lại để sẵn sàng chiến đấu.Về phần sư muội...cuộc tấn công hôm nay tuy bọn chúng mang đến hẳn một cái Nhật Thánh Sứ nhưng có lẽ mới chỉ là thăm dò,ta phải làm cách nào để bọn chúng không còn nhắm đến sư muội?)

Tiêu Viêm vì chuyện này mà thức trắng một đêm,bất quá hôm sau bộ mặt ảm đạm phờ phạc của gã vẫn chưa có nổi một tia hưng phấn,hiển nhiên là tạm thời còn chưa nghĩ ra được cái mưu kế gì.

...........................

Dựa vào tu vi Kim Đan kỳ của sư nương thì chỉ cần phi hành một thoáng liền trở về Sư Nương P...mà thôi cứ gọi là Hậu Phong đi cho đỡ hiểu lầm.

Hắn nhìn căn nhà gỗ một tầng đang lớn dần,trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc:hoài niệm có,vui mừng có,ân hận có,lo sợ có,toàn bộ quyện vào nhau như nồi cám tổng hợp khiến tâm trạng của hắn trở nên cực kì hỗn loạn.

Sư nương vèo một cái như lưu tinh hạ xuống mặt đất,nhẹ nhàng đặt hắn xuống sau đó ung dung đi vào.Nàng đi được bốn bước,lại phát hiện bản thân đã đi qua cánh cửa rồi mà hắn vẫn cứ đứng bên ngoài ngây ngốc nhìn vào,mỉm cười nói:

- Mau vào đi.Còn đợi ta dắt tay con vào hay sao?

Hắn từ trong hồi tưởng tỉnh lại,ánh mắt phức tạp nhìn sư nương đang mỉm cười,cổ họng lại là một trận khô đắng:

- Ân.Sư nương,phiền người dắt tay ta vào trong.

Đứa nhỏ này bị cái gì vậy?Thường ngày đều là một cái bộ dáng tự lực tự cường,hôm nay đột nhiên lại làm nũng với ta?

Nàng lấy làm lạ nhưng vẫn bước trở lại nắm lấy tay hắn.Bàn tay trắng nõn của nàng mang theo một chút lạnh lẽo cùng ôn nhu chạm vào khiến hắn cảm thấy lâng lâng,cảm giác thật giống như lần đầu tiên hắn đặt chân đến đây.

Khi đó trời đông giá rét,sư nương cởi áo ngoài khoác lên người hắn,nắm tay hắn tiến vào gian nhà này.Mùi hương ấy,bàn tay ấy tưởng như không bao giờ có thể quên được,vậy mà...

- Con ngồi đi,để sư nương xuống bếp nấu gì đó cho con.

Hắn gật đầu,dù sao hắn cũng đang cần có thời gian để luyện tập một chút công pháp căn bản.Nhìn vóc dáng yểu điệu của sư nương tiến vào gian bếp hắn càng cảm thấy nhiệt huyết sục sôi,càng có thêm quyết tâm để tu luyện.

Tuyệt đối phải nhanh chóng tăng cường công lực,bằng không chú ấn trong người sư nương phát tác thêm năm,bảy lần nữa thì hắn nhất định sẽ trở thành một cái xác khô.

Trước tiên đánh giá sơ qua về bản thân.Khá tốt,bây giờ hắn đang là Luyện Khí tầng một,đã có thể cảm nhận và hấp thu một chút linh khí.Cấp độ này so với các đệ tử đồng lứa ở trong Thiên Kiếm Môn đã có thể coi là đệ nhất phế vật,thế nhưng đối với sự nghiệp luyện võ thì thân thể của hắn thì chính là kì tài trăm năm có một.

Bởi lẽ,ở thế kỉ hai mươi mốt thì ngoại trừ ô nhiễm môi trường cũng chỉ có hiệu ứng nhà kính,làm gì còn không khí trong lành nữa mà đòi linh với chả khí.Do vậy những người sinh trong thời đại của hắn tính mẫn cảm với linh khí là rất kém,thậm chí là không có.Còn những tên nào may mắn cảm nhận được linh khí thì chính là một bước lên trời,làm chơi ăn thật,công lực tuyệt đối là bay lên vèo vèo như tên lửa.

Nguyên nhân là bởi tiêu hoá được một chút linh khí so với thổ nạp khói xe và khí thải công nghiệp thì công lực tăng nhanh hơn nhiều lắm,chưa kể còn có khả năng trở thành thần tiên.Vì thế mới có chuyện đám võ giả truyền tai nhau rằng tờ mờ sáng khi mặt trời vừa xuất hiện thì thiên địa sẽ sản sinh linh khí,dẫn đến việc ba giờ sáng một đám già trẻ lớn bé dắt nhau lên núi hít hà mấy tiếng đồng hồ.

Kết quả chỉ thấy nguyên một đám mặt mày phờ phạc,tròng mắt thâm quầng như gấu trúc chứ chưa có tên nào phi thăng thành tiên cả.

Hắn hít sâu một hơi rồi kích thích vài cái huyệt đạo,tích cực tăng cường khả năng hấp thụ của cơ thể sau đó thở ra,rồi lại tiếp tục như vậy lặp đi lặp lại.Sau khoảng bốn lần hít thở như thế hắn bắt đầu cảm nhận được trong kinh mạch xuất hiện một luồng khí nóng.

Đây là do hắn sử dụng kinh nghiệm tu luyện từ kiếp trước để kích hoạt tiềm năng trong cơ thể,chứ cứ như hồi mới tập tễnh luyện công thì e rằng ngay cả ở một nơi dồi dào linh khí như thế này cũng phải thổ nạp cả ngày thì mới mong xuất hiện được một tia nội lực.

Hắn lại tiếp tục đem tia nội lực kia vận chuyển khắp cơ thể theo lộ trình nhất định,liên tục bồi dưỡng kinh mạnh,liên tục tác động vào những chỗ ứ tắc,cơ thể của hắn cũng bắt đầu có những chuyển biến theo đặc trưng của công pháp.

Khoảng nửa tiếng sau,hắn nghe thấy tiếng mâm bát ngày càng gần thì thu nội lực về đan điền
rồi thở ra một ngụm trọc khí.Hắn cảm nhận thân thể một lượt,tuy vẫn hơi mệt mỏi nhưng đã có một điểm khí lực chứ không còn là cả người mềm nhũn như hồi lúc sáng nữa.

Tốc độ phục nguyên nhanh như vậy,xem ra Cửu Tử Tà Công tầng thứ nhất đã đạt tới sơ thành rồi.

Hắn đắc ý nhếch miệng,bất quá cũng không cảm thấy vui mừng lắm.Cái bộ công pháp này hắn đã luyện full từ lâu,giờ luyện lại chính là ngựa chạy đường quen mà còn mất thời gian như lần đầu thì mới là chuyện lạ.

Chưa kể vừa rồi còn bị sư nương nhét một đống đan dược vào mồm,dược lực tuy không được hấp thu toàn bộ nhưng trong cơ thể vẫn còn lưu lại không ít,luyện công đương nhiên sẽ nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Do đặc trưng công pháp nên cũng chẳng cần gấp gáp tu luyện làm gì,chưa kể sư nương cũng đã bước ra rồi,hắn vẫn luôn không quen ở trước mặt người khác luyện công.

Sư nương đặt mâm cơm lên bàn thuận tiện quan sát hắn một chút,ngay lập tức nàng phát hiện sắc mặt hắn đã khôi phục không ít,đã vậy trong cơ thể hình như còn tồn tại một loại năng lượng kì lạ.

- Ăn cơm đi con.

Sự ngạc nhiên thoáng lướt qua trên khuôn mặt của sư nương hắn,sau đó nàng bình thản đưa bát cơm cho hắn,cũng không đề cập gì đến phát hiện vừa rồi của mình.

Nàng luôn là như vậy,nếu là bí mật của hắn thì trừ khi hắn tự nguyện nói ra bằng không nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ hỏi.Bởi,nàng tôn trọng bí mật của hắn,hơn nữa cũng không dám bảo đảm sau khi mình nghe được sẽ tuyệt đối không nói cho người thứ ba.

Một trong những thứ quan trọng khi hành tẩu giang hồ đó chính là bí mật.Ngươi càng có nhiều bí mật đồng nghĩa với càng có nhiều cơ hội lật ngược tình thế,chuyển nguy thành an,thậm chí nếu nắm giữ bí mật của người khác thì cũng có hiệu quả tương tự.

Ngược lại,dù ngươi bản lĩnh đến đâu mà cái gì cũng bộc lộ mười mươi ra cho đối phương biết thì chẳng khác gì cá nằm trên thớt chờ người tới làm thịt.Không giết được ngươi,tiết lộ nhược điểm cho kẻ thù của ngươi xách đao đến giết còn không được hay sao?

Vậy nên sư nương hắn mới không muốn,cũng không đám nắm giữ bí mật của đệ tử.Nếu chẳng may bị nghiêm hình bức cung nàng không muốn trở thành kẻ bất tín,càng không muốn trở thành một công cụ để kẻ địch đối phó với đệ tử của nàng.

Hắn nhận lấy bát cơm,lại vô tình chạm vào tay ngọc của sư nương,nhịn không ược vuốt ve một cái,mỉm cười nói:

- Sư nương,tay của người thật mềm.

Nàng rụt tay lại,khuôn mặt đỏ hồng quay sang giận dỗi lườm hắn:

- Tiểu sắc lang,coi chừng sư nương dùng tay mềm đánh con to mông.

- Khặc khặc,người nỡ đánh thì ta liền chịu đòn.

Hắn cầm lấy đôi đũa,theo thói quen dùng ngón tay xoay xoay một hồi rồi gắp một miếng thịt gà,chép miệng nói:

- Đã lâu không được ăn món Gà Sư Nương.Thật có chút hoài niệm!

Nàng chun mũi hừ một tiếng:

- Đây là gà xào chua ngọt,con gọi loạn như vậy người ngoài nghe được họ cười cho đấy.Mà động tác vừa rồi con học ở đâu?Nhìn thật giống cách dùng phi dao.

Hắn vừa mới bỏ miếng thịt gà vào miệng,còn chưa kịp thưởng thức hương vị thì nghe đến hai chữ “phi dao” liền cảm thấy cổ họng ứ nghẹn,nhịn không được đem thịt gà nhả ra bát.

Thực ra hành vi lần này của hắn có chút phô trương,bởi hắn cũng chưa từng có ý định che đậy việc mình sử dụng phi dao.Thế nhưng trước đây mọi người đều là nhìn vào bàn tay hắn mà phán đoán,ấy vậy mà sư nương chỉ nhìn cách hắn múa đũa liền biết hắn dùng phi dao,còn chưa đủ doạ người sao?

Nhìn năm cái ngón tay vừa ngắn vừa thô này đi,xem có điểm nào giống với một cái cao thủ dùng phi dao không?

Ân,có lẽ nàng sinh ra là thầy bói nhưng bố mẹ lại bắt nàng tu tiên.

Sư nương thấy hắn chật vật như vậy thì hé miệng cười,nhẹ nhàng khuyên nhủ:

- Tập luyện cẩn thận,đừng để bị đứt tay.

- Ân,ta đã biết.

- Phải rồi,sư nương có thứ này cho con.

Nàng nói rồi lấy từ trong túi ra chiếc hộp ngọc lớn bằng bàn tay,bên trong đựng một viên tròn tròn màu vàng kim toả hương thơm ngào ngạt.Hắn nheo mắt nhìn một lúc,lại phát hiện ra chưa từng thấy vật này ở thế kỉ hai mươi mốt bao giờ.

Kiến thức trong trí nhớ tiền kiếp có rất nhiều,toàn là công pháp thần cấp,danh tính các cao thủ,thiên tài địa bảo với cả vũ khí huỷ diệt chứ ai lại rảnh đến mức đi nhớ ba cái viên đan dược bé tý.Vậy nên sau một hồi lục tìm trong đống kí ức hỗn loạn như rác chưa phân loại thì hắn đành phải giương mắt nhìn sư nương cầu cứu.

Nàng đang chờ hắn reo lên sung sướng,hay ít nhất cũng là cặp mắt mở to đầy nhiệt huyết.Nào ngờ hắn đã không reo lên thì thôi,ngược lại sau khi nhìn nhìn ngửi ngửi một lúc liền trực tiếp giương cặp mắt ngây thơ vô tội nhìn nàng khiến nàng vừa bực vừa buồn cười,không nhịn được vỗ nhẹ lên trán hắn một cái:

- Tiểu sắc lang,con học hành kiểu gì vậy?Ngay cả cái cơ bản nhất Tẩy Tuỷ Đan cũng không biết!

Hắn bật cười khô khốc.

Tẩy Tuỷ Đan sao?

Đây là cái đan dược cơ bản và cũng là quan trọng nhất,thế nhưng có mấy ai tại thời điểm mới bắt đầu tu luyện nuốt được cái Tẩy Tuỷ Đan này?

Tẩy Tuỷ Đan,tên như ý nghĩa chính là cho người sử dụng được một lần tẩy kinh phạt tuỷ,đem tạp chất trong cơ thể toàn bộ bức ra ngoài.

Đối với mới bắt đầu người tu tiên thì đây là bảo vật vô giá,nếu sử dụng khi còn đang Tôi Thể thì sẽ lập tức tiến lên Luyện Khí kỳ,hơn nữa tu luyện lên Trúc Cơ sẽ nhanh gấp nhiều lần và không gặp bình cảnh.Ngược lại,nếu đã đạt tới Luyện Khí thì việc sử dụng đan này có chút không cần thiết,bởi tu sĩ Luyện Khí kỳ đã có khả năng hấp thụ linh khí để bài trừ tạp chất,vậy nên thay vì dùng một viên Tẩy Tuỷ Đan thì chẳng bằng ngươi mua thuốc tăng tu vi về cắn lên Luyện Khí tầng bốn,khi ấy thì tạp chất trong người cũng sẽ bị đẩy ra hết.

Đây cũng chính là vấn đề lớn nhất của Tẩy Tuỷ Đan,nó quá đắt.

Với số tiền để mua một Tẩy Tuỷ Đan ngươi có thể mua mười viên đan dược trung phẩm tăng tu vi đem ngươi từ Luyện Khí kỳ tầng một bay thẳng lên tầng ba.

Chưa kể,nếu ngươi đã có tiền và quan hệ để mua được Tẩy Tuỷ Đan thì tu vi lúc đó thấp nhất cũng phải là Trúc Cơ kỳ đỉnh phong.Một tu sĩ Trúc Cơ ăn vào Tẩy Tuỷ Đan thì cũng chỉ như cắn nuốt một khối đậu phụ thôi.

Vậy nên công dụng của Tẩy Tuỷ Đan hoàn toàn là bồi dưỡng thế hệ sau.Ví dụ như tại một số tu chân thế gia,nếu nhà nào xui xẻo sinh ra một cái phế vật thì đa phần họ sẽ chấp nhận bỏ ra một lượng tài phú lớn để mua về Tẩy Tuỷ Đan.Nguyên nhân thứ yếu là để hậu nhân đặt một chân vào Trúc Cơ,còn nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì thể diện.

Nói chung,trừ khi ngươi mất quá nhiều thời gian ở Tôi Thể cảnh và có một cái sư phụ giàu nứt đố đổ vách hoặc là gia đình ngươi có điều kiện,bằng không thì cứ nằm giường mà mơ đến việc được ăn Tẩy Tuỷ Đan đi.

Hắn bây giờ là Tôi Thể cảnh,đừng bất ngờ, “đệ nhất phế vật” tuyệt đối không phải hữu danh vô thực.Chính vì trong nửa năm vẫn là Tôi Thể cảnh nên hắn mới trở thành Thiên Kiếm Môn một đoá kì hoa.

Kì thực căn cơ của hắn tuy nát nhưng cũng không có nát tới mức nửa năm không lên được Luyện Khí,thế nhưng ở chương trước đã nói rồi đó,hắn cả ngày chỉ tu luyện có ba mươi phút thì nên cơm cháo gì,chưa kể hắn còn đồng thời luyện cả công pháp Thiên Kiếm Môn với Đồng Tử Công thì đương nhiên khiến cho tiến cảnh vốn đã chậm lại càng thêm chậm.

Nửa năm vẫn dừng ở Tôi Thể,tiêu chuẩn đầu tiên đã đạt được.Thế nhưng sư nương của hắn thì không có giàu nứt đố đổ vách a,ngược lại nàng còn là nghèo rớt mồng tơi.Thật chẳng biết nàng bằng cách nào lấy được viên Tẩy Tuỷ Đan này dựa vào số tiền trợ cấp của lão chưởng môn keo kiệt.

Một viên Tẩy Tuỷ Đan...có lẽ đã đem toàn bộ tài sản của nàng rút đi hết.

Sư nương mỉm cười nhìn hắn,ôn nhu nói:

- Đan dược này là ta cơ duyên xảo hợp lấy được.Chẳng phải con luôn muốn được ăn Tẩy Tuỷ Đan sao,ăn xong con rất nhanh sẽ đạt tới Luyện Khí kỳ.

Hắn cười nhạt.Cái gì mà cơ duyên xảo hợp,nếu nàng có sẵn thì nhất định đã đem ra cho hắn từ lâu rồi.Đan dược này chỉ e là do đêm qua nàng xách kiếm đi đâu đó cướp về.

Đừng nhìn nàng thường ngày một bộ dáng ôn nhu như nước,để thực hiện mục tiêu thì ngay cả những chuyện phóng hoả giết người nàng cũng dám làm.

Nhận thấy vẻ mặt của hắn có chút kì lạ,nàng lo lắng hỏi:

- Sao thế tiểu bảo bối,con cảm thấy không vui sao?

- Vui,vui chứ.Thế nhưng ta vui vì sư nương tốt với ta,chứ không phải vì viên đan dược bé tẹo này.

Hắn nhận lấy hộp ngọc,cẩn thận nhét vào trong túi áo.Thứ này tốt nhất nên để vài ngày nữa xem có ai đến kiện cáo không,chứ nhỡ vừa cắn nuốt xong bỗng từ đâu nhảy ra một đám Bao Thanh Thiên thì nhà tù sẽ chia rẽ sư đồ bọn hắn mất.

Gò má nàng hiện lên một rặng mây hồng,tiểu quỷ hôm nay đột dẻo miệng chẳng biết là đang định vòi vĩnh ta cái gì.Trong lòng đang vui vẻ,bỗng sắc mặt nàng trở nên tái nhợt,hai tay bắt đầu cho vào trong áo tìm kiếm loạn lên làm cảnh xuân văng ra tung toé:

- Không xong,bây giờ Đồng Tử Công của con đã mất hết!Sư nương sẽ tìm cho con vài cái pháp khí để mai phòng thân.

Hắn bưng lấy cái trán,đây là cuộc thi của đám đệ tử thì đương nhiên pháp khí cũng chỉ toàn là hàng chợ trời.Người dù sao cũng đã là Kim Đan kỳ,mang pháp khí của người ra thi đấu thì ta ăn gạch đầy đầu là cái chắc.

- Con cầm Huyền Thiết Kiếm của ta đi,tuy hơi nặng một chút nhưng khi truyền pháp lực vào có thể phát ra kiếm khí lấy đầu kẻ địch cách đó mười bước.

- Ách,đây là bảo vật do mẹ người để lại,thường ngày người còn không dám dùng nữa là ta.Chưa kể lúc thi đấu ta lấy đầu thằng nào thì lão chưởng môn sẽ vả chết ta mất!

- Hay là con lấy Cuồng Lôi Phù,thứ này có thể tạo ra lôi điện đủ gây tổn thương cho cường giả Nguyên Anh kỳ.Đây tuyệt đối là thứ tốt!

- Ách,đủ gây tổn thương cho Nguyên Anh kỳ thì đám Luyện Khí tầng tám,tầng chín chẳng phải là bị đốt thành bụi phấn.

- Vậy con lấy Vô Hình Độc này đi.Độc dạng bột,không màu không mùi không vị,hít vào sau vài giây liền toàn thân vô lực,nội khí tán loạn.Trong lúc thi đấu con chỉ cần mang theo cây quạt...

- Sư nương à,luật không được dùng độc là do chính người đề ra đấy!

Sư nương hắn lúc này đã lo lắng tới mức hồ đồ,mệt mỏi bưng lấy cái trán thở dài:

- Hay là...hay là để sang Tứ Sơn Tỷ Võ năm sau?

Hắn nhướn mày đáp:

- Vậy sao được!Chẳng phải ta đã nói là sẽ đứng ở trong mười vị trí đầu tiên sao?!

Nàng ấp úng:

- Nhưng đó là vòng sơ khảo,còn đây là thi đấu chính thức...

- Thì do vòng sơ khảo ta không ở trong số mười người xuất sắc nhất nên bây giờ ta đương nhiên phải thi đấu để bù lại.

- Nhưng...

- Nương tử,ngài đừng lo,ngày mai ta nhất định không việc gì.

Sư nương u oán nhìn hắn đang bình chân như vại mà ăn cơm,gánh nặng trong lòng không những không được buông bỏ mà ngược lại còn càng thêm trầm trọng:

- Con còn đùa được?Nhỡ mai con có mệnh hệ gì...

Thấy sư nương vì mình mà sốt sắng như vậy khiến hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.Hắn nhẹ nhàng mà dứt khoát nắm nắm lấy bàn tay của sư nương đang đặt trên bàn,cười nói:

- Sư nương,đây chỉ là tỷ võ chứ đâu phải ra chiến trường,người nghĩ quá nhiều rồi.

Nàng khẽ cắn bờ môi hồng nhuận,cau mày đáp:

- Sư nương chính là sợ tỷ võ.Nếu là chiến trường thì sư nương có thể ra tay hỗ trợ con,đằng này...

- Ê!ĐI CHƠI ĐÊ!

Sư nương và hắn đang diễn một màn lâm li bi đát thì đột nhiên bên ngoài có tiếng trẻ con gào ầm lên làm cả hai sợ hãi rụt tay lại.Sư nương trong lúc lúng túng bưng bát cơm lên ăn vội,cũng chẳng để ý xem đã gắp thức ăn hay chưa.

Hắn bưng lấy cái trán,trong lúc cao hứng vậy mà quên mất con hàng này.Cũng may chỉ mới đang là lời chàng ý thiếp,chứ nếu đây mà là thời điểm hắn đang áp chế chú ấn cho sư nương thì liền to chuyện rồi.

Không xong,muốn ổn thoả thì trước tiên phải tìm cách để trong thời gian tới thằng này không lảng vảng ở quanh đây.

Dù sao đối phương cũng chỉ là một thằng nhãi,hắn rất nhanh liền nghĩ ra cách đối phó rồi quay sang cung kính nói với sư nương:

- Con xin phép ra ngoài có chút việc.Sư nương dùng cơm thong thả.

Hắn trực tiếp nói là có việc,dù sao hắn cũng đã là tuổi chất đầy mình,cuộc đời nếu có nhàm chán thì cũng sẽ không chơi đùa với một thằng trẻ con mười ba tuổi.

- Ừm,ra ngoài nhớ cẩn thận.

Nàng ánh mắt phức tạp dõi theo bóng lưng hắn,cũng không biết là đang lo lắng hay đang nghi ngờ.

Ở bên ngoài là một chàng trai anh tuấn khôi ngô,môi mỏng mày kiếm,khí độ bất phàm đang đứng chắp tay sau mông hờ hững nhìn hắn bước lại gần.

Tại thời điểm chạm mặt,thiếu niên mở miệng nói một câu khiến hắn ngay lập tức nhíu mày.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện