Vạn Kiếp Nhất Mộng

Kẻ phá rối


trước sau

- Ăn thịt Ngũ Sắc Điểu…Hành xử kì quặc như vậy…

Ánh mắt Tiêu Viêm trùng xuống, nhíu mày nói:

- Là thằng nhãi Tinh Vũ đúng không?

Đệ tử kia nghe vậy giật mình hỏi:

- Chính hắn!Sao ngài biết?

Lùm xùm do hắn gây ra mấy ngày gần đây cũng bằng rắc rối của môn phái cả năm cộng lại rồi, thêm cả tính cách dở dở ương ương không giống ai. Nếu như là người khác thì Tiêu Viêm mới cảm thấy ngạc nhiên đấy.

Tất nhiên những điều này Tiêu Viêm chỉ nghĩ trong đầu, chứ để người ta nghĩ rằng gã trù dập nghĩ xấu cho đệ tử thì thật là không hay. Mặc dù sự thật đúng là như vậy.

- Bây giờ hắn đang làm gì?Chuyển hình ảnh về phía hắn xem nào.

- Nhưng thưa chưởng môn nhân, hắn…nhảy xuống sông rồi.

- Nhảy sông?Hắn lại định giở trò gì?

Đối với tên tiểu tử này Tiêu Viêm cũng đã lười suy đoán, chỉ cầu dưới sông có con thủy quái nào nuốt hắn luôn đi cho rảnh nợ.

- Có vẻ như hắn bị các đệ tử khác truy kích nên phải nhảy sông để chạy trốn.

- Chạy?

Kẻ lắm chiêu trò như hắn bị một đám tiểu hài tử dí đánh mà lại phải bỏ chạy, cho dù tận mắt thấy cũng khiến người ta không khỏi nghi ngờ. Tuy là ngàn vạn lần không muốn đánh giá cao tiểu tử này nhưng mắt nhìn người của Tiêu Viêm trước nay rất ít khi sai, loại người như hắn dù bị đánh thành bùn nhão vẫn sẽ cố ngoi lên cắn người. Tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nếu có, vậy thì chỉ tồn tại khả năng duy nhất đó là xuất hiện thứ gì đấy khiến hắn cảm thấy hứng thú hơn mà thôi.

Tiêu Viêm vuốt cằm ngẫm nghĩ. Tiểu tử này tốt nhất đừng có nuôi chủ ý phá tanh bành lễ khảo nghiệm năm nay, bằng không…

- Báo cho ta ngay khi hắn xuất hiện.

- Đệ tử tuân lệnh!

Khảo nghiệm không hề dễ, nhưng nói khó thì cũng không phải là khó, chỉ cần cẩn trọng một chút thì có thể giữ tốt vị trí đệ tử nội môn rồi. Tuy nhiên nếu buổi khảo nghiệm gặp vấn đề thì sẽ ảnh hưởng cực lớn đến việc đánh giá đệ tử, ảnh hưởng tới cả buổi trao bằng tốt nghiệp năm sau nữa. Cách làm việc của tông môn thì không ai dám dị nghị, nhưng nếu danh tiếng bị ảnh hưởng thì sau này liền khó lăn lộn rồi.

Đám tán tiên cùng các đệ tử thuộc tiên môn khác trước khi tiến vào Sơn Hà Đồ đều phải kí một bản cam kết không được làm tổn hại đến tính mạng của các đệ tử. Kí rồi thì chỉ là con cọp giấy, không đáng lưu tâm. Khiến Tiêu Viêm cảm thấy quan ngại lúc này cũng chỉ duy nhất có tên đệ tử khốn khiếp của Thanh Dương thôi. Không thể đuổi, cũng không thể giết, thật khiến cho người ta điên đầu mà!

Đang lúc rối trí bỗng vang lên một thanh âm làm cho tâm cảnh của Tiêu Viêm càng thêm mịt mờ:

- Tiêu huynh~

Giọng nói điệu đà dẹo dẹo khiến các đệ tử tinh anh đang thông qua pháp trận quan sát trong Sơn Hà Đồ không hẹn mà cùng rợn tóc gáy. Đây hiển nhiên không phải giọng thật, rõ ràng là phải cố dữ lắm mới nói được như thế đấy. Mục đích là gì không ai muốn biết, nhưng nếu là khiến cho người khác cảm thấy ghê sợ thì hiển nhiên là người kia đã thành công mĩ mãn rồi.

Tiêu Viêm chật vật vuốt trán một cái, cố duy trì vẻ mặt tươi tỉnh quay đầu cười lãnh đạm:

- Tống chưởng môn, đã lâu không gặp.

Tống Nguyệt sắc mặt phiếm hồng, cánh môi hồng phấn e ấp ý cười điệu đà tiến đến trước mặt Tiêu Viêm, thậm chí…còn tiến hơi sát:

- Tiêu huynh khách khí quá. Gọi Nguyệt nhi là được rồi.

Nụ cười gượng của Tiêu Viêm đông cứng. So với hắn thì nhân vật này còn khiến Tiêu Viêm đau đầu hơn. Nắm đấm không đánh khuôn mặt cười, đối với nữ nhân này Tiêu Viêm không thể đánh cũng không thể mắng, chỉ còn biết âm thầm chịu đựng a!

Hai mắt Tiêu Viêm khẽ đảo, vội vội vàng vàng chuyển chủ đề:

- Thì ra năm nay Tống chưởng môn cũng dẫn đệ tử đến lịch luyện?Thật vinh dự cho Thiên Kiếm M…

- Ây da!Giữa hai ta đừng nói mấy chuyện vô vị đó nữa!

Tống Nguyệt không kiên nhẫn chen vào:

- Hôm nay trời trong gió nhẹ, hay là hai ta đi dạo đâu đó bồi dưỡng tình cảm. Khảo nghiệm còn lâu lắm mới kết thúc a!

- Chuyện này…

Những đệ tử tinh anh đều đã bị dáng vẻ chật vật khổ sở của Tiêu Viêm làm cho nín cười đến run rẩy, cảm tưởng hai be sườn có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Chưởng môn thường ngày oai nghiêm thần võ, khí độ hiên ngang, tư thái lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, ấy thế mà khi đụng phải trình độ mặt dày của Tống chưởng môn thì liền thê thảm không chịu nổi.

Giữa lúc Tiêu Viêm đang vắt óc tìm lý do để cự tuyệt đề nghị đầy thân ái của Tống Nguyệt thì bên ngoài bỗng vang lên một thanh âm quen thuộc khiến Tiêu Viêm lập tức mỉm cười rạng rỡ, còn sắc mặt của Tống Nguyệt thì lại xám xịt giống như ăn phải trái khổ qua:

- Sư huynh!Sư huynh!Không ổn rồi!Tiểu bảo bối không ổn rồi!

Thanh âm hốt hoảng nhưng vẫn rất mềm mại dễ nghe, âm lượng cũng không lớn không nhỏ khiến người ta mặc dù cảm nhận được sự gấp gáp của nàng nhưng cũng không cảm thấy ồn đến inh tai nhức óc. Loại khí độ này là do Tiêu Viêm trước đây tốn rất nhiều tâm sức dạy dỗ với mong mong Thanh Dương sau này lớn lên trở thành một thiếu nữ dịu dàng nhỏ nhẹ.

Tiêu Viêm làm vậy một phần là bởi không muốn con gái vì lớn lên giữa đao kiếm huyết tinh mà mất đi sự thùy mị nữ tính, một phần vì gã khao khát qua Thanh Dương thấy được bóng dáng thê tử, lần nữa nhìn thấy đóa hoa tinh khôi tuyệt sắc không nhiễm bụi trần đã kéo tên đại ma đầu trầm luân trong tình kiếp.

- Sư huynh, ta có thể vào Sơn Hà Đồ được không?Việc gấp lắm!

Thanh Dương giống như một ngọn gió ào vào phòng. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy một mạch từ Hậu Phong qua đây cũng có chút thấm mệt, mồ hôi lấm tấm trên khuôn ngực phập phồng, nhất thời cả phòng đều tràn đầy hương khí.

- Hồ ly tinh!

Tống Nguyệt nghiến răng chửi thầm. Quan hệ thực sự của Tiêu Viêm và Thanh Dương chỉ có chưởng môn tiền nhiệm và hắn biết, thậm chí hắn còn hiểu nhầm Tiêu Viêm là anh trai của nàng. Hắn không biết, một người ngoài như Tống Nguyệt đương nhiên là càng không thể biết. Trong tư tưởng của Tống Nguyệt bấy lâu nay luôn coi Thanh Dương là đối thủ nặng kí, là tiểu tam không từ bất cứ thủ đoạn nào quấn lấy Tiêu Viêm của cô.

Đắng lòng thay, mỗi lần như vậy Tiêu Viêm lại có biểu cảm rất thỏa mãn, hiển nhiên đã bị hai khối thịt heo kia làm cho điên đảo tâm trí. Để bảo vệ hạnh phúc tương lai của mình Tống Nguyệt đã tốn không ít tâm tư nghĩ cách đối phó Thanh Dương, thậm chí thời gian cô dành để suy nghĩ vấn đế này còn nhiều hơn là thời gian giải quyết sự vụ trong môn phái.

Mặc dù chưa biết con nha đầu Thanh Dương này lại nghĩ ra cái quỷ kế gì, tuy nhiên Tống Nguyệt có niềm tin to lớn rằng đó không phải chuyện tốt lành. Thực tế chính sự tồn tại của Thanh Dương đối với Tống Nguyệt đã là chuyện không tốt lành nhất!Mà với những chuyện không tốt lành thì chỉ có hai phương án, hoặc là tránh đi, hoặc là khiến nó không bao giờ trở thành hiện thực:

- Việc này sao có thể!Nếu ai cũng tự tiện ra vào Sơn Hà Đồ thì chẳng phải loạn rồi sao?Chưa kể sau khi vào rồi chắc gì cô ta đã không giở trò gian lận?

Tống Nguyệt ôm cánh tay trái của Tiêu Viêm, ngước mắt làm bộ lo lắng nói:

- Quốc có quốc pháp, môn có môn quy. Xin Tiêu huynh đừng vì một khắc yếu lòng mà ảnh hưởng đến uy tín của môn phái.

- Tống Nguyệt!Cô bớt lo chuyện bao đồng đi!Trong môn quy chưa từng nhắc gì đến việc ra vào Sơn Hà Đồ cả!

Tiêu Viêm vừa mới há miệng định đáp thì Thanh Dương đã bức xúc chen vào. Đừng nhìn nàng hành động tùy hứng, lại ít xử lý sự vụ trong môn phái mà tưởng nàng cái gì cũng không biết, kì thực quyển môn quy dày hai trăm trang nàng đã đọc thuộc từ năm tám tuổi rồi.

Lại nói, bởi vì sử dụng Sơn Hà Đồ để làm khảo nghiệm là ý của Tiêu Viêm mới nghĩ ra gần chục năm nay nên vẫn chưa thêm điều luật gì liên quan vào môn quy. Thứ nhất là bởi gã…lười, thứ hai là bởi với đội ngũ quan sát viên hùng hậu thế này thì bất cứ hành vi gian lận hay “thái độ xấu” nào cũng đều sẽ nhanh chóng bị phát hiện. Chính bởi vì có thể khắc phục ngay lập tức nên Tiêu Viêm mới cảm thấy việc thêm điều lệ vào môn quy là không cần thiết, dù sao cũng có ma nào thèm đọc đâu.

Thanh Dương sau khi vặn cho Tống Nguyệt tắt tiếng thì liền quay sang nhìn Tiêu Viêm bằng ánh mắt lo sợ, nói:

- Sáng nay tiểu bảo bối đi vội quá nên quên mang theo vũ khí, nhu yếu phẩm cũng không cầm luôn rồi!Nếu để lâu thêm nữa thì thằng bé chết mất!

Tiêu Viêm nhìn đống đồ lỉnh kỉnh mà Thanh Dương ôm khư khư trong ngực, nhướn mày nói:

- Vậy nên muội mang mấy thứ này vào tiếp tế cho hắn?Ấy!

Bỗng Tiêu Viêm trừng to mắt, đồng tử co rụt giống như thấy thứ gì làm cho gã chấn kinh. Gã gạt phắt Tống Nguyệt đang bám chặt lấy tay trái của mình ra rồi gấp gáp tiến đến lấy trong đống đồ của Thanh Dương ra một thanh kiếm đen bóng. Tuy màu sắc không được bắt mắt nhưng từ mũi kiếm xuống đến chuôi kiếm đều được chế tác đẹp đẽ tinh xảo, lưỡi kiếm lại ẩn ẩn phát ra hào quang sắc bén, hiển nhiên không thể là phàm vật.

- Muội định đưa hắn thứ này?!

Thanh Dương chưa kịp đáp thì Tiêu Viêm đã nổi khùng:

- Không có đưa đón gì sất, cho thằng khốn đấy tự sinh tự diệt đi!Còn muội qua kia úp mặt vào tường tự kiểm điểm!Loạn rồi!Loạn thật rồi!

Từ trước đến nay Tống Nguyệt chưa bao giờ thấy Tiêu huynh của nàng phẫn nộ đến như vậy. Cảm tưởng nếu không phải đây là căn phòng quan trọng thì Tiêu Viêm đã tung chưởng đánh chỗ này thành bình địa rồi.

Tiêu Viêm trước nay trầm tĩnh lạnh lùng nhưng khi phát hỏa thì ngay đến quỷ thần cũng phải sợ hãi, Tống Nguyệt cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên khi thấy Thanh Dương hoa dung thất sắc, bộ dáng thất vọng đến ngây người thì cảm giác sợ hãi của Tống Nguyệt liền biến mất thay vào đó là hả hê khi người khác gặp họa.

(Đưa đồ cho đệ tử thì còn nói làm chuyện gì?Bây giờ ta vào đưa cho Tiểu Tử một món thượng phẩm pháp khí, rồi lại cho gã mấy chục viên đan dược các loại xem gã có đứng hạng nhất không?Không đứng nhất mới lạ á!)

Nghĩ là vậy nhưng Tống Nguyệt đương nhiên có đủ chỉ số thông minh để không nói ra. Nhân lúc người khác gặp nguy bỏ đá xuống giếng là hành vi thiên kinh địa nghĩa, bất quá TiêuViêm rất ghét loại người cơ hội, chen miệng vào lúc này khả năng cao sẽ khiến hảo cảm rớt không phanh. Theo đuổi Tiêu Viêm nhiều năm như vậy, điểm kiến thức nhỏ này Tống Nguyệt đương nhiên nắm rõ.

Đặt mông trên ghế chưởng môn Vạn Hoa Kiếm Phái từng ấy năm mà chưa bị hất cẳng, xét về bản lĩnh Tống Nguyệt tự thấy mình cao cấp hơn loại bình hoa cả ngày chỉ biết xun xoe làm bộ mặt đáng thương rồi khoe bưởi kia nhiều lắm.

- Sư huynh!Sao tự dưng…

Thanh Dương dù rất sợ nhưng nghĩ đến tiểu bảo bối đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì nàng vẫn cố đấm ăn xôi. Trước nay sư huynh luôn rất cưng chiều nàng, có lẽ…

- Còn dám nói?Muội biết đây là thứ gì không?Là di vật của mẫu thân muội để lại đấy!Não muội bị úng nước hay sao mà lại đem nó đưa cho người ngoài?

Không nói thì thôi, nói ra càng khiến Tiêu Viêm tức đến lông tóc dựng ngược. Cứ thế này thì miễn bàn đến chuyện tiến vào Sơn Hà Đồ, thậm chí Tiêu Viêm bắt nàng đi diện bích hối lỗi mấy chục năm cũng không phải không có khả năng.

- Cấp báo!Có một
đệ tử thiệt mạng!

Tiêu Viêm giật mình quay sang đệ tử tinh anh vừa lên tiếng, chưa kịp hỏi han gì thì đệ tử kia lại kinh hãi báo thêm một tin xấu:

- Một đệ tử nữa vừa thiệt mạng!Có hai đệ tử thiệt mạng tại rừng thông gần vị trí của Hỏa hệ pháp bảo!

Tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang khiến toàn bộ những người trong phòng đều đồng loại quay sang nhìn vào pháp trận của đệ tử tinh anh vừa lên tiếng. Từ khi bắt đầu sử dụng Sơn Hà Đồ để tiến hành khảo nghiệm cho đến nay đã ngót nghét gần mười năm, suốt thời gian đó chưa từng có bất kì trường hợp tử vong nào. Ấy vậy mà lần này mới bắt đầu chưa đầy nửa ngày đã có hai đệ tử tiêu đời, mà cảm giác như đây chỉ mới là bắt đầu cho một chuỗi thảm kịch liên hoàn sắp sửa diễn ra.

Tiêu Viêm nén cơn giận với Thanh Dương xuống thật sâu rồi sải bước về phía đệ tử tinh anh kia, chân mày nhíu chặt trầm giọng nói:

- Ai chết?Vì sao lại chết?

Đệ tử tinh anh nuốt nước bọt sợ hãi nói:

- Là thành viên của đội bốn. Cả hai bị một yêu quái đồ sát.

Qua hình ảnh truyền từ pháp trận Tiêu Viêm thấy một nữ yêu quái cao gầy trên đầu cài một bông hoa đỏ thắm đang đứng lơ lửng trên không, bên cạnh là một đệ tử đang hấp hối vì bị đỉnh cây thông đâm xuyên qua ổ bụng khiến cơ thể y gần như chia làm hai nửa. Đệ tử này Tiêu Viêm có chút quen thuộc, chính là một trong số những đệ tử được theo dõi đặc biệt: Dương Phàm.

Bất quá lúc nãy Tiêu Viêm quan sát thì Dương Phàm vẫn còn an ổn vô sự, chẳng lẽ nữ yêu này…thấy người là giết?Hơn nữa còn là thuấn sát, ra tay giết người hoàn toàn không một chút chần chừ?

Dường như cảm nhận được bản thân đang bị theo dõi, nữ yêu kia nghiêng đầu nhìn pháp khí truyền hình nhếch miệng nở nụ cười tuyệt diễm khuynh đảo chúng sinh rồi sau đó hướng nơi xa bay đi, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Thái độ nhởn nhơ của đối phương đã thành công làm Tiêu Viêm tức đến đỏ mắt. Linh khí màu bạc lưu chuyển quanh người gã bộc phát ra uy áp của cường giả Nguyên Anh:

- Liên hệ lực lượng bảo hộ trong đó lập tức bắt con yêu quái đó lại!Khốn khiếp, sao lại cho yêu quái vào Sơn Hà Đồ?

- Yêu quái thì sao?Bộ ngươi có vấn đề gì với yêu quái à?

Giữa thời điểm căng thẳng một thanh âm già nua bất ngờ chen vào khiến các đệ tử tinh anh đều sợ run. Họ sợ không phải bởi giọng nói của người kia có gì kinh dị, mà sợ vì lá gan của đối phương thật quá con mẹ nó lớn đi!Chọn ngay thời điểm này mà chen miệng vào, đây là ngại sống quá lâu sao?

Tiêu Viêm ngây ra một thoáng rồi biểu cảm trên mặt bỗng trở nên dữ tợn sau đó xoay người tung chưởng đánh về phía người vừa lên tiếng. Linh lực hóa thành một đầu rồng màu bạc mang theo khí thế thôn thiên diệt địa đánh mạnh vào linh khí hộ thể màu tím đen của lão nhân kia, va chạm kịch liệt làm rung chuyển cả căn phòng rộng lớn, mặt đất dưới chân hai bên cũng bị dư kình làm cho ầm ầm nứt vỡ.

- Là do ngươi làm?Ngươi còn có mặt mũi trở về?

Tiêu Viêm nghiến răng nghiến lợi quát. Xem biểu hiện có thể thấy gã cực kì căm ghét lão nhân kia.

- Tuổi trẻ nóng nảy a!Chức vị trưởng lão của ta vẫn còn chưa bị phế bỏ thì tại sao ta lại không thể trở về?

Lão nhân bật cười ha ha, kì thực là đang âm thầm vận công kìm chế khí huyết nhộn nhạo.Cùng là Nguyên Anh nhưng lão phải chật vật lắm mới đỡ được một chưởng này của Tiêu Viêm, đủ thấy khác biệt về thiên phú tạo thành chênh lệch thế nào trong chiến đấu. Nhìn vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng của Tiêu Viêm khiến lão không nhịn được thầm nghĩ:

(Năm xưa không quyết tâm giết nó đúng thật là một sai lầm!)

- Sư huynh…đây là…

Thanh Dương ngập ngùng hỏi, nội tâm vẫn còn chút sợ sệt trước bộ dạng phẫn nộ của vị sư huynh trước nay luôn cực kì ôn nhu này.

Tiêu Viêm hít sâu một hơi kiềm chế lửa giận, chân mày nhíu chặt nói:

- Lôi Ân, một con chó già phản phúc!

- Ấy bậy ~ Ta dù sao cũng là sư thúc của các ngươi, còn là một đại trưởng lão. Dù muốn hay không thì cũng tôn trọng chút đi!

Một vài đệ tử tinh anh lúc này cũng đã nhận ra lão nhân kia. Mặc dù Lôi trưởng lão đột ngột biến mất hơn mười năm trước, tuy nhiên ấn tượng đáng sợ về một lão già đề cao giết chóc vẫn khiến không ít đệ tử nhớ mãi không quên.

- Hầy ~Hoài niệm thật…Ta vẫn nhớ căn phòng này trước đây là nơi cất giữ thi hài của những đệ tử chết trong đợt tỷ thí hàng năm ở Thí Kiếm Đình. Giờ thì nó trở thành cái phòng vớ vẩn để các ngươi túm năm tụm ba, tất cả chỉ vì ngươi ra luật cấm giết chóc. Tiêu Viêm ơi là Tiêu Viêm, đấy đâu phải cách thế giới này hoạt động!

Lôi Ân nhìn một lượt khắp phòng rồi dừng lại ở Thanh Dương, trong cặp mắt hấp háy lóe lên một tia dục vọng:

- Đây chẳng phải là Tiểu Dương sao?Chậc chậc ~Mới qua vài năm đã lớn thành một cái mỹ nhân rồi.

Tiêu Viêm nặng nề bước tới đứng chắn trước mặt Lôi Ân, đồng thời đem Thanh Dương bảo vệ sau lưng. Gã lạnh lùng gằn từng chữ:

- Ta cấm ngươi gọi muội ấy bằng cái tên đó!

Hai mắt Lôi Ân nheo lại, trong lòng thầm đắc ý khi thấy phán đoán của lão là không sai. Tiêu Viêm quả nhiên có tình ý với sư muội của gã. Đáng tiếc, phần tình ý này đối với gã lại là nhược điểm chí mạng, là quả bom nổ chậm chực chờ thổi bay gã khỏi cái ghế chưởng môn.

Mà càng là ảnh hưởng đến Tiêu Viêm, hay chính xác hơn là đến chưởng môn nhân hiện tại, thì đối với Lôi Ân lại càng là chuyện tốt.

- Ồ?Bực bội chỉ vì ta nói chuyện với nữ nhân của ngươi ư?

Quả nhiên lời này vừa nói ra liền khiến đám đệ tử tinh anh xôn xao. Thiên Kiếm Môn cấm tiệt việc yêu đương giữa các đệ tử, điều này có thể giải thích vì người sáng lập ra môn phái là một lão kiếm si cả đời chỉ biết chơi cùng cây kiếm, chắc lúc cuối đời lão thấy ghen tị với đám đệ tử cả ngày tình tứ trước mặt mình nên mới ra cái điều luật quỷ quái như thế.

Mặc dù luật không nhắc gì đến vấn đề yêu đương của chưởng môn nhân nhưng vì Tiêu Viêm và Thanh Dương là sư huynh muội nên đám đệ tử cũng cứ áp đặt một cách máy móc cái suy nghĩ ấy lên hai người.

- Thối hoắc!Lão biết cái thá gì mà dám ở đây phóng rắm!

Mặc dù không quan tâm lão già Lôi Ân kia là thần thánh phương nào, tuy nhiên “nữ nhân của Tiêu Viêm” chính là nghịch lân của Tống Nguyệt. Kẻ nào dám nói nữ nhân của Tiêm Viêm là người khác chính là đang đụng vào nghịch lân của cô, mà kẻ nào nói Thanh Dương là nữ nhân của Tiêu Viêm thì đấy chính là đem mảnh nghịch lân ấy bứt ra!

- Vị cô nương này…

Lôi Ân nheo mắt nhìn nữ nhân đanh đá đứng chống nạnh trước mặt, cười nhạt nói:

- Chắc hẳn là cao tầng của Vạn Hoa Kiếm Phái?Tống Nguyệt, Tống chưởng môn danh tiếng lẫy lừng?Chẳng hay ta đã nói điều gì mạo phạm đến Tống chưởng môn?

- Chuyện này…Ta…ta…

Sự bình tĩnh của Lôi Ân khiến cho Tống Nguyệt cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ánh mắt không tự chủ lén nhìn về phía Tiêu Viêm. Mặc dù mỗi khi thấy Tiêu Viêm là cô bám dính không rời nửa bước, tuy nhiên bản thân là nữ nhân chưa xuất giá sao cô có thể mặt dày xác nhận quan hệ với một nam nhân.

Biểu cảm đơn thuần của Tống Nguyệt sao có thể qua mắt được lão cáo già Lôi Ân. Lão hứng thú nhìn Tiêu Viêm đang mặt nhăn mày nhó, lại quan sát hai mỹ nhân đứng bên cạnh gã, cười nhạt nói:

- Quả nhiên là anh hùng không thiếu mỹ nhân. Đào hoa vận của Tiêu chưởng môn thật khiến người khác cảm thấy ghen tỵ a!

- Nói nhảm đủ rồi đấy!

Tiêu Viêm gạt Tống Nguyệt qua một bên rồi tiến đến mặt đối mặt với Lôi Ân, lúc này biểu cảm trên mặt Tiêu Viêm thậm chí còn lãnh khốc hơn thường ngày:

- Ngươi dùng thân phận trưởng lão đưa yêu quái vào Sơn Hà Đồ?

- Tiêu chưởng môn quả là thông minh tài trí, mới lần đầu đã đoán trúng rồi.

Lôi Ân cười lạnh nói:

- Ta chỉ muốn các đệ tử được giáo dục đúng mực thôi. Mới gặp vài tiểu yêu đã treo thì tương lai ra giang hồ có thể làm cái gì?Tiết kiệm tài nguyên cho các đệ tử khác không phải hay hơn sao?

Lập luận của Lôi Ân dù lãnh khốc nhưng không hề sai. Những người ở trong phòng đều đã có kinh nghiệm chốn giang hồ, cũng hiểu giang hồ chân chính là bậc nào tàn khốc nên hoàn toàn không tìm ra được lí lẽ gì để phản bác. Duy nhất chỉ có Thanh Dương không cần mặt mũi vẫn nuôi ý định đòi quyền lợi cho tiểu bảo bối của nàng, tuy nhiên đã bị Tiêu Viêm ngăn lại:

- Có vẻ như lão không hiểu vấn đề nhỉ?Lão muốn gì là chuyện của lão, còn môn phái này Tiêu Viêm ta mới là người làm chủ!

Dứt lời Tiêu Viêm quay lại nói với các đệ tử tinh anh:

- Truyền lệnh của ta:Tìm diệt tất cả những yêu quái trong Sơn Hà Đồ. Ngoại trừ đệ tử tông môn và đệ tử Vạn Hoa Kiếm Phái, còn lại kẻ nào từng giết hoặc có ý định giết người thì cũng tiền trảm hậu tấu!

Lôi Ân không ngờ gã lại chơi mạnh tay như vậy, lão gầm khẽ:

- Ngươi dám!

- Thử ngăn ta xem.

Tiêu Viêm quăng cho lão một ánh mắt lạnh lùng rồi nói:

- Nếu không còn gì nữa thì mời Lôi trưởng lão cút đi cho. Nơi đây không phận sự miễn vào.

- Ngươi…ngươi cứ đợi đấy!

Lôi Ân hậm hực rời khỏi phòng. Những nếp nhăn xô vào nhau khiến khuôn mặt lão trông đặc biệt dữ tợn:

- Đây chỉ mới là bắt đầu thôi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện