Hàn Đông Đường nhìn người con gái đang bận rộn trong bếp thì trong lòng nảy sinh cảm giác phức tạp.
Dường như có sự ấm áp lưu chuyển giữa hai người. Cảm giác này...rất lâu hắn đã không cảm thấy rồi, hóa ra lại tốt như vậy.
Cô như cảm giác được có người nhìn mình, quay đầu lại, thấy hắn đứng đó thì bất ngờ sau đó mỉm cười, nụ cười dịu dàng khiến trái tim hắn tan ra, kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn.
" Sắp xong rồi, anh đợi chút."
Hắn kéo khóe môi, mặt lộ ra chút ôn hòa:
" Ừ."
Rất nhanh sau đó, trên bàn đã đầy ấp những món ăn, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
Nhìn cô gái đang bận rộn, hắn cảm thấy cô giống như...cô vợ nhỏ.
Ý nghĩ này làm hắn vô cùng vui vẻ.
Cô tháo tạp dề, rửa tay sau đó nhìn Tần Liên:
" Trợ lí Tần, anh cũng ngồi đi."
Cậu ta liếc nhìn Hàn Đông Đường sau đó lắc đầu:
" Không cần đâu Phương tiểu thư."
Cô nhíu mày, nhìn hắn. Tâm trạng hắn đang rất tốt nên cũng không để ý, chỉ trầm giọng nói:
" Cậu cũng ngồi đi."
Tần Liên thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng nghe lời ngồi xuống. Sau khi ăn thử, cậu ta sáng mắt, khen ngợi:
" Phương tiểu thư, cô nấu ăn ngon thật."
Cô ngượng ngùng cười, " Cảm ơn cậu."
Cô hơi nhìn hắn, như đang chờ đợi chuyện gì. Hắn như phát hiện ra, đôi mắt toát lên ý cười, khẽ gật đầu:
" Ừm, rất ngon." Đáy mắt cũng có tia tán thưởng thật lòng.
Đúng là một cô gái tốt.
Tần Liên nhìn hai người, cố gắng giảm bớt sự tồn tại mình, yên lặng dùng bữa.
Sau khi ăn xong, cô gom chén đĩa bẩn, định rửa sạch thì nghe hắn nói:
" Không cần rửa, cứ để người hầu làm."
" Ồ." Cô cũng không cố chấp, chỉ dọn sạch sẽ sau đó về phòng.
Bữa tối này, cô cảm giác có thứ gì đó sắp thay đổi.
......
Hôm sau là ngày nghỉ, cô cũng không cần đến bệnh viện, chỉ thay một bộ quần áo thoải mái, mái tóc dài buộc cao, thoa chút son, sau đó ra ngoài.
" Có cần tôi đưa em đi không?"
Cô giật mình:
" Không cần đâu, hôm nay tôi muốn