Cuộc sống của cô trong những ngày sau vô cùng bình thường. Thức dậy, đi làm, về nhà như một quy luật tuần hoàn.
Hôm nay, Hàn Đông Đường vẫn ghé bệnh viện đợi cô như mọi khi. Trên xe vô cùng an tĩnh, ai cũng im lặng không nói gì. Đột nhiên Tần Liên lên tiếng, nghiêm túc lại có chút lạnh:
" Tổng giám đốc, có xe bám đuôi."
Cô nghe vậy thì giật mình, định quay ra sau thì một bàn tay ấn đầu cô lại, âm thanh trầm khàn trên đỉnh đầu vang lên, nhàn nhạt nói:
" Tăng tốc."
Tần Liên nghe lệnh liền đạp mạnh chân ga, trên đoạn đường vắng, chiếc xe lao đi như tia chớp, lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy âm thanh ma sát với mặt đường.
Phía sau cũng nhanh chóng vang lên tiếng xe gào rú, tim cô thịch một tiếng, vô thức nắm lấy góc áo hắn.
Hắn cúi xuống, nhìn cô gái trong lòng, khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, bàn tay to lớn áp lên đỉnh đầu cô, khẽ xoa:
" Đừng sợ."
Cô mím môi, gật đầu, cô tin hắn...dù không biết tại sao, chỉ biết rằng, bản thân mình đang tin hắn vô điều kiện.
Cô không biết, loại niềm tin này có tốt hay không.
Vừa dời khỏi gương mặt cô, ánh mắt vốn dịu dàng lại trở nên lạnh lẽo như sương, đôi mắt hơi nheo lại lộ ra sự nguy hiểm tột độ.
"Thông báo cho Mike, bảo hắn ta nhanh đem người tới."
"Vâng ạ."
Tần Liên gọi điện, rất nhanh, điện thoại đã có người bắt:
" Trợ lí Tần sao lại gọi cho tôi thế?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự cợt nhả trêu đùa vang lên.
Tần Liên không rảnh đối đáp cùng hắn, chỉ lạnh lùng nói:
"Mike, đường X, nhanh đem người tới."
Bên kia im lặng một giây sau đó đáp:
" Ok, tới liền."
Chiếc xe vốn đang lao đi đột nhiên 'két', thắng gấp. Hàn Đông Đường cau mày, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía trước. Phía đầu xe bị một chiếc xe màu đen chặn lại, cửa xe bật ra, một nhóm người chạy xuống.
Phía sau cũng ngừng xe, tiếng bước chân vang lên rõ rệt, còn có âm thanh lên nòng của súng.
Sát khí xung quanh Hàn Đông Đường ngày càng dày đặc, hắn buông cô ra, khẽ nói:
" Ngồi yên trong đây đợi tôi, nhớ kỹ, không được bước ra ngoài."
Cô lo lắng nhìn hắn:
" Anh... sẽ không sao chứ?"
Hắn mỉm cười, xoa đầu cô:
"Sẽ không."
Hắn đẩy cửa, bước xuống xe, Tần Liên cũng theo sau, ánh mắt cô lo lắng dõi theo bọn họ.
Cô nghe bên ngoài vang lên tiếng cười to:
" Hàn tổng, lâu rồi không gặp."
Hàn Đông Đường không đáp lại lời của hắn ta, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Hắn ta cũng không giận, chỉ nói:
"Lần trước không giết được anh, lần này nhất định sẽ được."
Hắn cười lạnh, nhướng mày:
" Chỉ dựa vào cậu?"
Sau đó đưa mắt ra xung quanh:
" Cùng đám người này?"
Giọng nói đậm mùi khinh bỉ cùng cao ngạo.
Nhiêu Tông ngưng cười, ánh mắt đằng đằng sát khí. Hàn Đông Đường nếu dễ giết thì đã không gọi là Hàn Đông Đường. Lần trước, bắn hắn hai viên đạn, nhưng Hàn Đông Đường đã giết sạch người của hắn ta, còn khiến hắn ta trọng thương, thù này Nhiêu Tông hắn nhất định phải báo!
" Ha, vậy thì phải xem anh có nỡ hi sinh cô ta hay không?"
"Ưm..." Âm thanh vang lên, đánh thẳng vào màng nhĩ của Hàn Đông Đường.
Con ngươi hắn co rụt lại, nhanh chóng xoay người, đập vào mắt hắn là cô gái vốn đang ngồi trong xe, lúc này đang bị hai người đàn ông bắt giữ.
Cánh tay bọn chúng như gọng kìm, kẹp chặt lấy cô, siết mạnh, khiến Phương Mộc Tĩnh đau đến ứa nước mắt.
Tần Liên đi theo sau hắn, vậy nên, trong lúc này, chỉ có một mình cô trong