" Phương Mộc Tĩnh, 25 tuổi, Trưởng khoa khoa Ngoại thần kinh bệnh viện Thân Ái, từng có bạn trai sau đó chia tay..." Người phụ nữ nhẹ nhàng đọc, nhưng không khó phát hiện âm thanh có phần lạnh lẽo ghen ghét, như đang nghiến răng mà đọc.
Bàn tay cô ta trượt xuống tấm ảnh chụp, khẽ miết sau đó chợt dùng sức, khuôn mặt trên đó lập tức méo mó, như khuôn mặt của cô ta.
" Ha, cô nghĩ mình là ai mà dám tranh với tôi?!"
.....
" Ring...ring...ring..."
" Alo?"
"Cô là Phương Mộc Tĩnh đúng không?"
Bên kia vang lên giọng nói, là giọng nữ.
Cô trầm mặc, lạnh nhạt hỏi:
" Cô là ai?"
Bên kia không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói:
" 15 phút nữa, quán cafe dưới bệnh viện cô làm việc."
Tiếng 'tút tút' kéo dài, cô nhìn màn hình, suy nghĩ một lát sau đó vơ lấy áo blouse, ra ngoài.
" Trưởng khoa Phương, chị đi đâu thế?" Trợ lí hỏi.
" Tôi có chút việc ra ngoài một lát, không lâu đâu." Cô đáp.
" Vâng ạ."
Cô đến nơi, nhìn xung quanh, sau đó rơi vào người phụ nữ đang ngồi, cô ta như cảm nhận được, ngẩng đầu sau đó mỉm cười với cô. Không phải là một nụ cười dịu dàng mà nó đầy ẩn ý.
Cô bước tới.
" Cô đến sớm hơn tôi nghĩ đấy." Cô ta bâng quơ một câu.
Người này, cô biết. Hàn Đông Đường từng nói cho cô nghe, cô ta tên Hàm Duyệt An.
Cô gọi một ly nước ép, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề:
"Cô gọi tôi có việc gì?"
Hàm Duyệt An tỏ ra bất ngờ:
"Cô biết tôi?"
Cô hơi nhếch môi, lạnh nhạt xa cách, "Hàm tiểu thư."
Cô ta thở dài, nói một câu như đang trách móc:
" Haiz, xem ra là Đường ca nói với cô rồi."
Cô không đổi sắc, chỉ im lặng nhìn cô ta. Cô ta cũng chẳng để ý đến sắc mặt cô, nói:
" Tôi nghĩ cô cũng biết tôi và Đường ca là thanh mai trúc mã. Tôi ở cạnh anh ấy từ nhỏ, anh ấy thích gì, ghét gì tôi đều biết, nhưng mà năm đó tôi có việc phải ra nước ngoài vài năm, đến nay mới trở về, khoảng thời gian này may là có cô ở cạnh anh ấy, thật cảm ơn cô."
Giọng điệu này cứ như một người bạn đang trò chuyện, sau đó cảm tạ người bạn của mình khi mình đi vắng đã chăm sóc bạn trai cô ta vậy.
Có chút buồn cười!
Nếu cô ta đã muốn chơi thì cô liền chơi với cô ta.
Cô mỉm cười, nhẹ giọng nói:
" Hàm tiểu thư quá lời rồi, tôi chăm sóc thương yêu bạn trai của tôi, vậy có liên quan gì đến cô mà cô lại cảm ơn tôi?"
Cô ta thầm nghiến răng, đôi mắt ẩn lửa giận, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài.
" Đường ca hoàn hảo như vậy, bên cạnh chắc chắn không thiếu mỹ nữ, nhưng mà ai cũng biết, dù không nói nhưng vẫn ngầm hiểu chúng tôi là một đôi."
Cô bật cười, khuôn mặt như bừng sáng:
" Ai cũng biết? Vậy cô thử ra đường bắt một người hỏi xem họ có biết không?" Tưởng mình là người nổi tiếng à? Đã đính hôn hay kết hôn mà lại mạnh miệng như vậy?!
Hừ!
Cô thầm hừ lạnh.
Cô ta rốt cuộc nhịn không nổi, " Cô!"
" Tôi? Tôi như thế nào? Tôi nghĩ ý của cô hôm nay là muốn tôi rời khỏi Hàn Đông Đường? Cô gái à, lời anh ấy nói mới tính, cô nói thì không. Nếu anh ấy nói muốn chia tay, tôi