Sáng hôm sau, cô vẫn đi làm bình thường, buổi chiều cô xin nghỉ phép sau đó đến tiệc sinh thần của ba Phương.
Ông ta là người kinh doanh, nên trong buổi tiệc không thiếu những doanh nhân từ nhỏ đến lớn.
Cô nhìn cảnh này, mặt không cảm xúc đi thẳng vào trong. Theo sau là tiếng xì xào bàn tán.
“Đó là con gái trước của Phương tổng sao?
“Cũng lạnh lùng thật.”
“ Tôi thấy cô ấy rất ít xuất hiện, chắc không được yêu thương.” Bla bla bla.
Người hầu thấy cô vội cúi đầu chào:
“ A, đại tiểu thư.”
Thật ra, người hầu trong nhà đa phần đều rất sợ cô, chủ yếu là do khuôn mặt luôn nghiêm túc đến lạnh lùng của cô, bởi vậy không ai chủ động đến gần.
Cô đưa hộp quà đã được gói kỹ trong tay cho ông ta, lạnh nhạt nói:
“Ba, sinh thần vui vẻ.”
Ông nhận lấy, đôi mắt hơi đỏ, cất giọng run rẩy:
“Ừ, ừ, cảm ơn con, đến là tốt rồi, đến là tốt rồi.”
Ông ta còn sợ cô sẽ không tới.
Cô lạnh lùng đứng đó, lại thu hút không ít ánh nhìn, nhưng không ai dám đến gần bắt chuyện.
Cô nhìn đồng hồ, còn khoảng 20 phút nữa mới bắt đầu bữa tiệc, cô cầm một ly rượu vang, đi ra sau vườn.
Một giọng nói nhẹ nhàng duy mĩ vang lên phía sau:
“Chị.”
Cô xoay người, nhìn người vừa gọi mình.
Phương Tâm Văn mỉm cười. Xem ra bình phục cũng nhanh lắm đấy, mới đây mà lại có thể bay nhảy rồi.
Phương Tâm Văn thầm đánh giá cô. Một bộ lễ phục màu xanh ngọc bích, trong quá nhiều trang sức rườm rà nhưng lại đẹp đến kì lạ, mái tóc dài tùy tiện xõa ra sau lưng, kết hợp với ngũ quan tinh xảo mang đến vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Cao quý!
Hai chữ vô tình bật ra trong đầu cô ta.
Phương Tâm Văn thầm hừ lạnh, ha, cao quý thì sao, dù sao cô ta cũng có ba mẹ thương yêu cưng chiều, còn cô thì không.
“Chị à, sao chị lại ra ngoài đây, tiệc sắp bắt đầu rồi.” Cô ta giả vờ thân thiết hỏi.
Cô nhìn cô ta, không mặn không nhạt nói:
“Tôi ở đâu còn cần cô quản sao?”
Cô ta ra vẻ ủy khuất, “ Chị, em chỉ muốn quan tâm chị thôi...”
Cô nhếch môi, lạnh lùng bật ra hai chữ, "Không cần.”
“ Em...” Cô ta đảo mắt xung quanh, thấy không có ai liền nhếch môi cười, sau đó thất thanh hét lên:
“ Á!!”
‘Ùm' một tiếng, cô ta đột nhiên ngã người, cả người rơi thẳng vào hồ nước phía sau.
Người hầu nghe tiếng hét liền chạy tới, ba mẹ Phương cũng có mặt, thấy cảnh tượng này thì mất hết hồn vía, ngay sau đó mẹ Phương lập tức la lớn:
“Mau, mau, người đâu mau cứu người!”
Người hầu nhanh chóng nhảy xuống, vớt người lên.
Sắc mặt cô ta đã trở nên tái xanh, đôi môi tím ngắt. Có người giúp cô ta hô hấp nhân tạo, bàn tay liên tục ấn lên ngực, sau đó cô ta đột nhiên ho khụ một cái, nôn hết nước ra, vẻ mặt đầu tiên là cứng đờ, hiện lên tia hoảng loạn, đánh ánh mắt ấy về phía cô.
“ Chị...” Yếu đuối đến đáng thương, ánh mắt yếu ớt kia giống như đang hỏi cô tại sao lại làm như thế, đem đến hàng loạt ánh nhìn hoài nghi.
Cô khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta diễn kịch, nếu không phải vỗ tay không hợp với hoàn cảnh thì cô đã cho cô ta một tràn pháo tay rồi.
Tiếc cho cô ta không đi làm diễn viên.
Nền điện ảnh nợ cô ta một tượng Oscar.
Mẹ Phương thấy con gái mình như vậy thì đứt hết ruột gan, lại thấy cô ta nhìn cô, bao nhiêu oán giận liền trút hết lên người cô, đương nhiên nghĩ rằng là cô hại.
Bà ta còn chưa kịp nói thì Phương Cảnh đã lên tiếng cắt ngang:
“ Mau đưa con bé về phòng nghỉ ngơi đi.”
Ông ta nhìn cô, tâm tình phức tạp:
“ Con cũng đi cùng đi.” Dừng một chút, ông ta nói:
“ Chuyện ngày hôm nay, tôi không mong sẽ truyền ra bên ngoài.”
Mọi người vội gật đầu.
........
“ Phương Cảnh! Chuyện này ông phải cho tôi một lời giải thích!”
Vừa vào phòng, bà ta lập tức lớn tiếng, đôi mắt độc ác nhìn về phía Phương Mộc Tĩnh.
Con gái của bà ta...
Con bé vừa xuất viện, vừa khỏi bệnh một chút, thế mà lại...
Ông ta trầm mặc, nhìn Phương Tâm Văn đang khóc thút thít trên giường, lại nhìn cô đang đứng, thở dài:
“ Tiểu Tĩnh, đã xảy ra chuyện gì?”
Mẹ Phương trừng mắt nhìn ông ta, lại bị ông ta khẽ lườm nên nhịn xuống.
“Tôi không biết, hỏi con gái ông ấy.”
Cô như cười như không nhìn ông ta.
Phương Tâm Văn yếu ớt lên tiếng:
“Ba mẹ, không liên quan đến chị, là con đứng không vững nên ngã xuống hồ, hai người đừng trách chị.”
Mẹ Phương nghe thế thì lửa giận bừng bừng:
“ Con bao che cho cô ta làm gì? Cô ta đẩy con xuống mà con còn muốn nói giúp cô ta.”
Ánh mắt cô sắc lạnh quét tới, đem bà ta suýt chút nữa đông cứng:
“Tôi đẩy? Bà thấy? Hay có camera quay lại?”
Bà ta cười lạnh:
“Chỗ đó chỉ có cô và con gái tôi, con bé không lẽ tự ngã?”
“ Chính miệng cô ta đã thừa nhận.”
Phương Cảnh bên cạnh im lặng không nói gì, chỉ là sắc mặt có chút nặng nề.
“Mẹ à, con thật sự không sao rồi.”
Bà ta đau lòng ôm con gái mình vào lòng trừng mắt nhìn ông ta:
“ Phương Cảnh, tôi nói cho ông biết, hôm nay ông phải giải quyết cho rõ ràng, hôm nay nếu không