Trên đường về, cô ghé qua siêu thị mua thức ăn, theo thói quen mua nhiều hơn bình thường. Nhưng khi về đến nhà, cô mới sững sốt.
Trong nhà không có một ai, căn phòng hắn ta ở cũng rỗng tuếch.
Lúc này cô mới nhận ra. Hắn đi rồi!
Cô cảm thấy hơi hụt hẫng vì hắn không nói lời nào liền bỏ đi. Lết thân thể mệt mỏi xuống nhà bếp làm cơm, dùng cơm, sau đó dọn dẹp, trở về phòng làm việc.
Nhìn đống danh sách dày cộm trước mặt, cô đau đầu xoa xoa mi tâm, gọi một cuộc điện thoại.
[Alo?]
" Này! Em đã bảo là không cần gửi nữa rồi mà." Cô bất mãn lên tiếng.
Bên kia nhẹ giọng cười, giọng nói ấm áp lại như đang trêu tức:
[ Anh chỉ giúp ba em chuyển đến thôi.]
Cô tức giận, hừ hừ:
" Cố Vạn Tinh, em không ngờ anh tốt đến thế đấy. Một chồng này đủ cho em xem mắt đến năm sau đấy."
Anh thở dài, nhẹ giọng:
[ Tiểu Tĩnh à, chuyện đó qua lâu rồi, em cũng nên tìm kiếm một tình yêu mới chứ?]
Cô nghe nói liền trầm mặc, sau đó nói:
" Anh không nghe nói "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" à? Huống chi...vết cắn đó rất đau, mãi mãi không quên được."
Bên kia im lặng hồi lâu, sau đó mới bật cười, nói:
[ Được rồi, nếu em không muốn thì thôi, anh sẽ nói giúp với bác trai. À, em không muốn về nhà à?]
Nghe đến đây, sắc mặt cô chuyển lạnh, ánh mắt hiện lên tia sắc bén:
" Không cần đâu." Căn nhà đó, vốn không cần cô.
[ Ừ. ] Bên kia rõ ràng đang thở dài.
Cô kéo ngăn tủ ra, lấy ra một bức ảnh. Bức ảnh đó chụp một chàng trai và một cô gái.