"Cái gì? Xuất ngoại rồi?" Tiếng hét vang vọng khắp căn biệt thự, mang theo sự kinh hoàng.
"Tiểu Ái, em...bình tĩnh một chút." Cố Vạn Tinh bất đắc dĩ lên tiếng, bàn tay khẽ xoa một bên tai.
Sơ Ái cau mày, giơ tay kéo anh, hỏi:
"Sao anh không nói với em?"
Cố Vạn Tinh mỉm cười:
"Nói với em làm gì? Em suốt ngày rúc người trong phòng thí nghiệm, anh muốn gặp em cũng khó. Tiểu Tĩnh nhờ anh gửi lời tạm biệt với em."
Sơ Ái ngồi xuống ghế, sụt sùi:
"Khó khăn lắm mới có một người bạn nói chuyện với em, bây giờ cô ấy cũng đi rồi."
"Còn có anh mà." Cố Vạn Tinh nói, âm thanh mang theo chút uỷ khuất.
Là anh thường xuyên làm lơ cô sao?
"Cô ấy đi đâu vậy?" Sơ Ái tò mò hỏi.
Cố Vạn Tinh trầm mặc:
"Australia."
Sơ Ái nhìn anh, đôi mắt lấp lánh, đề tài vụt chuyển.
"Vậy anh cũng đưa em đi chơi nha."
"Đi chơi?" Cố Vạn Tinh hỏi lại.
"Đúng vậy, đi công viên giải trí. Lúc trước anh tỏ tình em, còn nói sẽ yêu thương em, chiều chuộng em, bây giờ có rồi nên không nhớ nữa à?"
Lần trước, sau một hồi nghiên cứu những cuốn tiểu thuyết đó, cuối cùng Cố Vạn Tinh cũng quyết định thực hành.
Một nhà hàng, một bó hoa, một chiếc nhẫn, thêm cả ánh nến lung linh kỳ ảo, tỏ tình với Sơ Ái.
Cố Vạn Tinh nhớ rõ, lúc đó mình đã hồi hộp thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh tỏ tình với một cô gái, lại còn là người con gái mình thích, không hồi hộp mới là lạ.
Lúc đó Sơ Ái cũng ngẩn người, sau đó bật cười, nói anh sao lại sến như vậy.
Cố Vãn Tinh đơ người, lại nghe cô nói:
/Anh rất tốt.../
Lúc đó, tay Cố Vạn Tinh chỉ toàn mồ hôi lạnh, theo như những gì anh đọc được trong tiểu thuyết, thì câu tiếp theo có khả năng sẽ là: nhưng mà