Mike chạy theo Tần Liên, khoảng cách bị rút ngắn lại, anh ta tăng tốc, cánh tay đồng thời giơ ra, kéo lấy cánh tay Tần Liên.
"Hộc, Tiểu Tần."
Tần Liên bị kéo, buộc phải dừng lại. Cậu nhíu mày không vui, cứ nghĩ đến bàn tay đang kéo mình bị người phụ nữ khác động vào thì trong lòng cậu dâng lên sự chán ghét, hất tay Mike ra, khuôn mặt vốn nghiêm túc lại kéo thêm một tầng băng lạnh.
Mike bị hất đến ngẩn người, lại nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Tần Liên, anh ta đột nhiên cong môi:
"Cậu thấy rồi à?"
Tần Liên nhếch môi, lạnh giọng:
"Tôi thấy thì sao? Dù sao tôi cũng không định cùng anh."
Trước thì dụ dỗ cậu, sau thì đi cùng người khác.
Tra nam!
Mike nghe cậu nói thì nheo mắt, sau đó tiến tới, bàn tay ôm eo cậu, kéo về phía mình, hoàn thành tư thế muốn mờ ám bao nhiêu liền mờ ám bấy nhiêu, anh ta cúi người, hơi thở đan xen:
"Cậu...ghen à?"
Tần Liên: "???"
Ghen?
Anh ta nói cậu ghen?
Không thể nào!
Nhưng mà nhìn lại sự giận dữ của mình khi thấy Mike đi cùng người phụ nữ kia...
Tần Liên cắn nhẹ môi, toi rồi, bị bệnh rồi.
Cậu rốt cuộc là bị sao đây?!
"Ai ghen?" Tần Liên đột nhiên bật lại, sau đó liền muốn đào một cái lỗ chui vào, cậu vội vùng ra thoát khỏi ma trảo của anh ta.
Hỏi như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình ghen, lại còn cái giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống kia...
A a a!
Trong lòng Tần Liên loạn thành một cục, chỉ muốn đập đầu chết đi.
Mike mỉm cười, nhẹ giọng:
"Cậu."
Tần Liên mím môi, đẩy người ra, còn mình thì lùi lại, lạnh giọng:
"Anh muốn thế nào?"
Mike nhìn cậu, thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc:
"Tôi chỉ là muốn chọc cậu một chút, muốn xem phản ứng của cậu nên mới tìm một người phụ nữ, cố tình đi ngang qua đây để cậu thấy, ai ngờ..." Mike kéo dài, tà tứ nhìn cậu.
Tần Liên ngơ ngác, đùa à? Vậy là phản ứng của cậu đã cho anh ta đáp án?
"Anh đừng hiểu lầm, tôi...tôi..."
"Hả?" Mike nhìn cậu lắp bắp, cười cười hỏi lại.
Tần Liên cắn răng:
"Tôi không có ý kia."
Mike tiến tới, nhỏ giọng:
"Ý gì? Hay cậu đang nghĩ tới chuyện gì?"
Tần Liên thẹn quá hóa giận, phát cáu:
"Anh trêu chọc tôi như vậy vui lắm sao?"
Mike thở dài, giơ tay kéo Tần Liên vào lòng ôm chặt, đầu vùi vào một bên cổ của cậu, thì thầm:
"Tôi không có ý trêu chọc em, tôi chỉ là muốn cho em biết tôi thật sự thích em, rất thích."
Tần Liên đột nhiên được nghe những lời kia của Mike thì sững người, sau đó cả người ngứa ngáy, trái tim cũng tăng nhịp đập, hai tai nóng bừng. Cậu cứng đơ người, để mặc cho Mike ôm, trong đầu thì hàng vạn suy nghĩ hiện ra.
Mike nói như vậy, lại làm trái tim cậu mất khống chế, cảm thấy máu toàn thân sôi lên, một loại tình cảm khác lạ vốn bị cậu bao bọc lại chậm rãi lớn lên, cuối cùng là chiếm cứ toàn bộ trái tim, không một khe hở, mà nơi đó, dần xuất hiện một khuôn mặt.
Tần Liên đỏ bừng mặt, vội đẩy Mike ra, cả người như bị kẻ khác đuổi theo, nhanh như chớp chạy mất.
Nếu là trước kia, cậu chắc chắn sẽ mắng anh ta thần kinh, thế nhưng bây giờ, đầu óc cậu trống rỗng, ngay cả mở miệng cũng khó, ngôn ngữ như bị cạn kiệt.
Mike nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia của cậu, toàn thân ấm lên, khẽ nở nụ cười.
Thật đáng yêu.
....
Phương Mộc Tĩnh đứng trong nhà, lạnh mặt nhìn người trước mặt:
"Hàn Đông Đường, anh rốt cuộc xem tôi là gì? Bảo chia tay thì chia tay, bảo quay lại thì phải quay lại? Tôi nói cho anh biết, tôi không nhu nhược như anh nghĩ đâu."
Hàn Đông Đường trầm mặt, hắn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cô:
"Tôi đang chờ em tha thứ."
Cô bật ra một nụ cười lạnh, giọng nói ngập vẻ chế giễu:
"Tha thứ? Anh có thể nói ra hai chữ đó dễ dàng như vậy là do anh chưa từng trải qua cảm giác mà tôi đã từng chịu. Nếu mọi chuyện xảy ra với anh, nếu tôi cố chấp xin anh tha thứ cho tôi, anh sẽ làm sao?"
Hắn hơi nhíu mày, nhẹ giọng:
"Chuyện đó...là tôi sai, là tôi chưa điều tra kỹ đã nhận định người đó là em, tôi..."
Cô giơ tay, hờ hững nói:
"Được rồi, là anh sai hay tôi sai cũng đều không còn quan trọng, quan trọng là chúng ta đã kết thúc."
Cô nhấn mạnh hai chữ kết thúc, mặt không đổi sắc, nhưng nơi sâu thẳm trong đáy mắt lại ẩn hiện tia đau lòng.
Dù cô đã nói vậy nhưng Hàn Đông Đường không để tâm quá nhiều. Hắn biết cô hận hắn, nên muốn cô quay trở lại, thì chút khó khăn này không tính là gì.
Nếu còn hận là còn yêu, không phải sao?
.....
Cô ngồi trên bàn làm việc, tay cầm viết gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn chằm chằm cuốn lịch. Trên đó, có một ngày được khoanh bằng bút đỏ.
Phương Mộc Tĩnh suy tư...
Tuần sau?
'Reng...Reng...'
Cô bắt máy, giọng nói Hàn Đông Đường vang lên.
[Tiểu Tĩnh, ngày này tuần sau em có rảnh không?]
Cô cau mày, lạnh nhạt nói:
"Không rảnh."
[Sao lại chắc chắn như vậy? Lịch làm việc tuần sau của em chưa được xếp mà.]
Cô mím môi, giọng nói mất tự nhiên:
"Sao anh biết?"
Hắn bật cười, âm thanh trầm ấm:
[Tìm hiểu một chút.]
Phương Mộc Tĩnh biểu thị: Ha ha. Lịch làm việc của cô, chắc hẳn hắn đã điều tra hết cả rồi.
"Anh có chuyện gì?" Giọng cô có chút bực bội.
[Tuần sau là sinh nhật tôi, tôi muốn cùng em tổ chức.]
Cô liếc mắt về phía lịch để bàn, im lặng.
Hắn không nghe cô đáp lời, lại nói tiếp:
[Em cũng nói tôi chưa từng đón sinh nhật, em đón sinh nhật với tôi đi.] Giọng hắn có vẻ ủy khuất tủi thân, cứ như cô