Phương Mộc Tĩnh nhìn người đàn ông sắc mặt thiếu huyết sắc nằm trên giường, sắc mặt không tốt lắm.
Cô mím môi, gọi điện bảo trợ lí đem tài liệu đến phòng bệnh.
Rất nhanh, tài liệu được đem đến. Cô cầm tài liệu, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, giở ra xem, ánh mắt thi thoảng liếc sang người đang nằm.
Điện thoại reo lên, cô vội đứng dậy đi ra xa bắt máy.
[Em là bác sĩ riêng của Hàn Đông Đường, tình trạng của hắn, em theo dõi đi, hồ sơ bệnh án anh sẽ gửi cho em.] Cố Vạn Tinh nói, giọng điệu lạnh nhạt, có vẻ không vui lắm.
Anh không thích hắn ta, phẫu thuật cho hắn đã là tốt lắm rồi.
Còn con nhóc này bây giờ lại đang ở cùng hắn.
Phương Mộc Tĩnh nghe nói, không có gì ngạc nhiên, trực tiếp đồng ý, nhưng cô lại mơ hồ nghe thấy âm thanh nghiến răng bên kia.
Cô chớp mắt, vô tội nhìn màn hình tối đen.
Cô không làm gì nha?
Tài liệu được trợ lí của Cố Vạn Tinh đưa tới. Khoảng một tiếng sau, cô đóng tài liệu, mở cửa ra khỏi phòng.
Vốn định đi đến phòng phẫu thuật của Tần Liên nhưng không ngờ đi một đoạn thì thấy Mike từ trong phòng bệnh đi ra.
Sắc mặt anh ta nhợt nhạt, nhưng cũng đã dịu rất rất nhiều.
Thấy cô, anh ta sững sờ, sau đó chào:
"Phương tiểu thư."
Cô gật đầu, nhìn vào cửa phòng đóng chặt, sau đó hỏi:
"Trợ lí Tần không sao rồi?"
Anh ta gật đầu:
"Không sao rồi, nhưng chỉ cần chậm một chút nữa thôi, là không thể cứu được nữa."
Thật may!
Cô cũng thở phào, khóe miệng dâng lên nụ cười:
"Ừm, vậy thì tốt rồi."
Mike như sực nhớ, hỏi cô:
"Phương tiểu thư, lão đại sao rồi?"
"Vẫn đang hôn mê, dựa theo tình trạng sức khỏe của hắn, thì rất nhanh sẽ tỉnh dậy."
"Ừm, vậy không làm phiền cô nữa, khi nào lão đại tỉnh dậy, tôi sẽ lại đến."
Mike chào cô, sau đó rời đi. Cô nhìn theo bóng lưng anh ta, lại nhìn căn phòng đang đóng cửa, ánh mắt nghiền ngẫm mang theo tia nghi hoặc.
Thật ra, cô không kiêng kỵ đồng tính luyến ái, quan niệm của cô rất thoáng, chỉ cần là hai người thật sự yêu thích nhau, thì dù là cùng giới hay khác giới đều bình thường.
Tình yêu là thứ cao quý, mà một đôi yêu nhau cũng là duyên phận, thay vì để ý ánh mắt người khác thì hãy sống vì bản thân mình, vì người yêu mình và vì người mình yêu.
Cuộc đời rất ngắn, đừng làm bản thân hối hận.
Đừng làm bản thân hối hận...
Cô thầm lặp lại, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra suy nghĩ gì.
Phương Mộc Tĩnh vốn định đi xem Tần Liên thế nào, nhưng cậu ta đã không sao, cô cũng yên tâm.
Cô chần chừ một chút, sau đó về phòng bệnh.
Nhìn người đàn ông nằm trên giường, cô nhếch môi, lầm bầm:
"Tôi nợ anh sao? Anh như vầy mà cũng không tha cho tôi nữa."
Cô nhìn đồng hồ, chỉ khoảng 11 giờ, kéo tài liệu đang xem dở ra, chăm chú đọc tiếp.
Đồng hồ điểm 12 giờ, cô đóng tài liệu lại, mở cửa đi ăn trưa. Nhưng cửa vừa mở ra đã bị dọa không nhẹ.
Bên ngoài, hai bên cửa đều có vệ sĩ đứng, cứ cách một khoảng là có hai người, nghiêm túc lạnh băng.
Thấy cô, bọn họ chỉ khẽ cúi đầu sau đó trở về bộ dáng như pho tượng.
Nhiều người như vậy, cô còn tưởng là vị đại lão nào.
Không đúng!
Hàn Đông Đường là lão đại của Hắc đạo, nhìn bộ dáng lúc nào cũng tây trang chỉnh tề của hắn, cô lại xém quên mất.
Người đó thân phận cao quý như vậy, lại hạ mình xin lỗi cô, sau đó mặt dày mặt dạn xin cô tha thứ...
Phương Mộc Tĩnh trầm mặc, cô không biết, hắn rốt cuộc xem cô là gì.
Khẽ thở dài, Phương Mộc Tĩnh một đường đi đến can-tin.
Nhanh chóng dùng xong bữa trưa sau đó trở về.
Cô không biết tại sao mình lại gấp gáp như vậy, nhưng sự thật chính là gấp gáp.
Nhưng đi nửa đường, cô nghĩ, nếu đã có vệ sĩ canh giữ, cô cũng không cần phải ở trong phòng bệnh, nghĩ xong liền nhấc đôi chân đang điên cuồng muốn đi đến phòng bệnh đi theo hướng ngược lại.
.....
Cô vùi đầu làm việc, khi ngẩng đầu lên thì đã gần 5 giờ.
Ngoài trời, mặt trời đỏ rực, chiếu vào cửa kính lại tạo ra một không gian ấm áp cùng lãng mạn. Đồ vật trong phòng như được mạ thêm một lớp vàng óng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt của cô, mang theo chút dịu dàng của buổi chiều.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen nhánh lấp lánh tia sáng, nhưng dường như manh theo tâm sự.
Trời sắp tối rồi, cho dù không muốn đi chăng nữa, thì bóng đêm cuối cùng vẫn đổ xuống mà thôi.
Ngẫm nghĩ một chút, sau đó thở hắt ra một hơi, lái xe đi mua một ít thức ăn nhanh, sau đó trở lại bệnh viện.
"Em định ở lại đây à?" Cố Vạn Tinh thấy cô, hỏi.
"Ừ."
Anh lườm cô, nhưng lại quan tâm nói:
"Vậy thì cẩn thận một chút." Luôn có con sói dòm ngó cô, tức giận.
Càng giận hơn nữa, con mồi của nó dường như có chút tự nguyện.
Nhìn cô rời đi, anh thở dài.
Mong là cô ngốc em sẽ không bị thương tổn gì nữa.
Ăn xong, cô thu dọn đồ đạc, đi về phía Hàn Đông Đường.
Vê sĩ vẫn đứng như cũ, gặp cô thì chào, cũng không mở miệng.
Lúc đó cô đột nhiên nghĩ, bọn họ không mỏi chân à?
Nhưng cô phát hiện, nhóm người này là nhóm khác, hình như là thay phiên nhau canh giữ.
Cô vào phòng, để túi xách lên sofa, sau đó đi đến bên giường bệnh. Cô kéo rèm cửa ra một chút, ánh sáng bên ngoài lọt vào, chiếu lên người đàn ông đang yên tĩnh nằm.
Cánh tay giơ lên, gạt đi mấy lọn tóc trước trán, sau đó con ngươi hơi co rụt lại.
Cô biết hắn rất đẹp, cũng đã nhìn vô số lần, nhưng mà khi nhìn kỹ lại, vẫn không cách nào kìm chế được bản thân mình, chỉ muốn trầm luân vào đó, nguyên nhân không hoàn toàn là do khuôn mặt này của hắn, mà bởi vì người này chính là hắn.
Tình yêu của cô, không có lí do cũng chẳng có khái niệm, đơn giản vì người này là hắn, là Hàn Đông Đường mà dù là ở trong mơ cô cũng tâm tâm niệm niệm.
Nhưng mà, liệu bọn họ còn có thể tiếp tục?
Hắn từng nói, thứ hắn muốn, người hắn cần, bằng mọi mục đích hắn đều phải có được. Hắn không tin vào ý trời, cũng không tin vào vận mệnh.
Mọi thứ, thành hay bại, đều do hắn quyết định, và hắn cũng sẽ không để