'Rầm!'
Cánh cửa đột nhiên bị một lực mạnh bên ngoài đạp lên, bung ra.
Lý Hiển Chi nghe tiếng động, kinh ngạc lẫn sững sờ buông Phương Mộc Tĩnh ra. Vẻ mặt cô đờ đẫn, như con búp bê bị rút mất linh hồn.
Lý Hiển Chi còn chưa kịp đứng dậy thì bên thái dương bị một vật thể cứng lạnh áp vào, hắn ta từ kinh ngạc chuyển sang hốt hoảng, sau đó cả người cũng bị kéo xềnh xệch lôi đi.
Sắc mặt hắn ta đại biến, vẻ hoảng sợ in lên khi thấy bóng dáng người đàn ông đi vào.
Vẻ mặt hắn như Tula khát máu, một thân sương giá rét buốt, tùy thời có thể giơ tay mà bóp chết hắn ta.
"Hàn...Đông...Đường..." Lý Hiển Chi gằn từng chữ.
Tại sao! Tại sao hắn lại xuất hiện?!
Lý Hiển Chi không cam tâm, đôi mắt chứa vẻ điên loạn cùng giận dữ nhìn Hàn Đông Đường tiến vào.
Ánh mắt Hàn Đông Đường rơi trên người cô gái, cảm xúc bên trong dập dờn run rẩy, mang theo nỗi sợ hãi vô hình.
Không phải sợ cô bị Lý Hiển Chi làm nhục, mà là sợ nếu hắn đến trễ một chút thôi, thì cô sẽ đánh mất chính mình, lần nữa tự bọc mình lại, u uất bi thảm, rồi thoát ra khỏi thế giới của hắn
Hàn Đông Đường vội sải chân đi tới, cởi áo ngoài khoác lên cho cô, sau đó ôm cô lên, áp vào lòng mình.
Hắn khẽ nhắm mắt, bàn tay vẫn còn hơi run rẩy vuốt lưng cô, nhẹ giọng bên tai cô nỉ non:
"Không sao rồi, ngoan, không sao rồi."
Cô gái chậm chạp mở mắt, bên trong vương đầy tơ máu cùng sợ hãi, nhìn hắn không chớp mắt.
Lát sau, hắn nghe cô run giọng gọi tên mình, run rẩy như cánh bướm bị dọa sợ sắp bay đi.
"Đông Đường...Đông Đường..."
Ánh mắt Lý Hiển Chi như dao găm, nhìn về bên này, sau đó bật cười cuồng loạn:
"Ha ha ha...Cô ta đã bị tôi vấy bẩn, chà đạp. Hàn Đông Đường, sau này anh còn muốn cô ta được nữa không? Ha ha ha..."
Đôi mắt Hàn Đông Đường lạnh xuống, như chứa cả địa ngục máu tươi nhìn Lý Hiển Chi. Hắn ta bị nhìn đến hoảng hốt, muốn lùi lại nhưng cả người đều bị ép chặt, lùi không được.
Hắn ta dù bị dọa sợ, nhưng vẫn nói tiếp:
"Ha ha ha, anh không nhìn thấy bộ dáng lúc ấy của cô ta đâu...A!"
Trên tay Hàn Đông Đường không biết từ lúc nào xuất hiện một con dao, hắn vung tay, con dao mang theo ánh sáng lạnh lẽo nhanh chóng lóe lên, sau đó xé gió bay đi, sượt qua một bên miệng Lý Hiển Chi.
Lực đạo vô cùng mạnh. Vệ sĩ đang đè hắn ta cũng có thể thấy con dao sượt hơi sâu vào mặt hắn ta, mang đi một lớp da và thịt, sau đó cắm thẳng thùng sắt phía sau, thùng sắt 'keng' một tiếng, sau đó bị đâm đến méo mó.
Lý Hiển Chi dường như bị tình huống này dọa sợ, lúc sau vẫn chưa phản ứng.
Đến khi bên miệng đau rát, mang theo mùi máu hắn ta mới hét lên, đau đớn vùng vẫy, máu bên miệng ứa ra, sau đó rơi xuống, đỏ một mảnh áo hắn ta và sàn nhà.
Phương Mộc Tĩnh cả người run rẩy siết chặt áo Hàn Đông Đường. Lúc nãy cô nằm nghiêng, lại vừa vặn che đi vết đánh bên mặt. Nhưng vừa rồi, một khắc khi cô ngẩng lên, năm ngón tay đó đập vào mắt hắn, khiến mắt hắn đau xé, khuôn mặt đẹp đẽ ẩn chứa mấy phần sát khí.
Lúc đó, hắn chỉ hận không thể lột da Lý Hiển Chi ra.
Hắn ôm cô, đứng dậy.
Thuộc hạ tiến lên:
"Lão đại, người này..."
Ánh mắt hắn lướt qua Lý Hiển Chi nằm vật vã ra sàn, mang theo ý lạnh rét buốt, hắn khẽ nhếch môi, âm thanh nhẹ nhàng như không muốn kinh động đến cô gái trong lòng chậm rãi thoát ra khỏi miệng, sau đó biến mất trong làn gió đêm lạnh lẽo.
.....
Trời bên ngoài tối đen, hắn ôm cô ngồi vào xe, nói với Mike ngồi ở ghế lái.
"Chạy đi."
Mike lướt qua kính chiếu hậu, nhìn cô gái co ro nằm trong lòng Hàn Đông Đường, trong lòng cũng dâng lên một cỗ ý lạnh.
Một là vì Phương tiểu thư rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất thân thiện.
Hai là vì cô trong tương lai sẽ trở thành phu nhân của bọn họ.
Vậy mà tên khốn đó dám làm vậy.
Mike thu mắt lại, thả rèm che xuống sau đó lái xe đi.
Cô gái vốn an tĩnh nằm trong lòng Hàn Đông Đường đột nhiên vùng vẫy, Hàn Đông Đường giật mình, vội cúi xuống ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi:
"Sao thế?"
Hắn nghe cô nhỏ giọng nói:
"Anh buông em ra."
Hàn Đông Đường sững sờ, sau đó cẩn thận đặt cô lên ghế bên cạnh. Vừa định ôm lấy cô thì cô gái nhanh chóng cách xa hắn ra, cả người dựa vào một bên cửa.
Hàn Đông Đường nhìn cô, muốn tiến lại thì bị cô yếu ớt nhìn, ánh mắt chứa ủy khuất cùng sợ sệt.
"Anh đừng lại đây."