Buổi chiều hôm đó, Hàn Đông Đường cầm chứng minh thư và một số giấy tờ liên quan khác, kéo cô đi đến Cục dân chính.
Cô ngồi trên xe, ngón tay xoắn lại, chốc chốc lại nhìn hắn, Hàn Đông Đường bị cô nhìn đến toàn thân ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được nữa, mở miệng hỏi cô:
"Sao thế?"
Cô ngập ngừng, sau đó nhẹ thở ra, lông mi cụp xuống, nhỏ giọng nói:
"Em hồi hộp."
Hắn buồn cười, cánh môi mỏng nhếch lên nụ cười cưng chiều:
"Không cần hồi hộp. Chỉ đi đăng kí mà em đã như thế này, sau này tổ chức hôn lễ thì sao?"
Cô hơi bĩu môi, thấp giọng phàn nàn:
"Dù sao cũng là lần đầu mà, anh không phải cũng vậy sao?"
Hắn nhướng mày, cười nói:
"Đương nhiên."
Xe dừng lại, hắn giúp cô mở cửa xe.
Lúc này vẫn còn sớm, cũng không có nhiều người xếp hàng, nên rất nhanh liền đến lượt hai người.
Giao giấy tờ của cả hai ra, nhân viên nhịn không được nhìn thêm hai lần, sau đó cười nói:
"Tôi làm lâu như vậy, vẫn chưa thấy ai đẹp như hai người. Vẻ bề ngoài đẹp lại vô cùng xứng đôi."
Hàn Đông Đường một thân áo vest chỉnh chỉnh tề tề, sự lạnh lùng sắc bén cũng được tháo bỏ, lúc này ấm áp đứng bên cạnh cô.
Nhân viên nhìn Phương Mộc Tĩnh, sau đó thầm ghen tỵ.
Cô gái mặc váy liền màu xanh nước biển nhạt, váy dài qua gối, lại lộ ra bắp chân trắng nõn như bảo ngọc thượng hạng.
Cả hai đứng bên cạnh nhau, như một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Hàn Đông Đường nghe có người khen mình và Phương Mộc Tĩnh đẹp đôi thì vô cùng vui vẻ, sắc mặt vốn dịu dàng lúc này càng ôn nhu hơn, có thể vắt ra nước rồi.
Thủ tục rất nhanh liền làm xong, hai người theo lời nhân viên đi chụp ảnh.
Ảnh dán lên, một con dấu đóng xuống, cô chính thức là vợ của Hàn Đông Đường, mà hắn cũng trở thành chồng cô, Phương Mộc Tĩnh trong nháy mắt bỗng trở nên ngơ ngẩn.
Cầm sổ kết hôn trên tay, cô cảm thấy vi diệu không thôi.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt, lạnh lùng xa cách, lại trải qua khoảng thời gian gần hai năm, trải qua những chuyện không vui vẻ, giận hờn lạnh nhạt rồi dẫn đến chia tay, không ngờ bây giờ bọn họ đã là vợ chồng.
Hắn xoa đầu cô, "Sao vậy?"
Cô đưa một quyển sổ cho hắn, còn mình cũng giữ một quyển, nói:
"Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh."
Hắn nắm tay cô, bước đi, giọng nói trầm ổn hữu lực lại ẩn chứa sự vui vẻ, hạnh phúc vang lên:
"Sau này anh cùng em trải qua." Đoạn đường sau này, đã có người nguyện ý cùng hắn nắm tay bước tiếp.
Cô hơi ngẩn người, sau đó gật đầu:
"Ừ."
Cuộc đời này có anh, không còn gì hối tiếc.
.....
Cả nhà Cố gia mặt mày đặc sắc nhìn hai quyển sổ đỏ tươi trên bàn.
Sơ Ái lên tiếng trước:
"Đây...là sổ kết hôn?"
Phương Mộc Tĩnh dựa vào ngực Hàn Đông Đường cười cười gật đầu.
"Cô không biết cuốn sổ này à?"
Sơ Ái thấp giọng ho khẽ, gương mặt thấp thoáng chút ngượng ngập.
Hỏi sai quá, hỏi sai quá!!
Cố Vạn Tinh theo sau bà xã, hỏi:
"Hai người đã trở thành vợ chồng?"
Phương Mộc Tĩnh lần nữa gật đầu.
Cần quyển sổ này tới mà còn không rõ à?
Ba mẹ Cố trầm lặng, giống như không có gì để hỏi.
Cố Vạn Tinh giơ tay cầm quyển sổ lên:
"Sổ giả à?"
Mặt mày Hàn Đông Đường đen lại, liếc anh một cái, Cố Vạn Tinh vội thả quyển sổ xuống, rụt người lại ôm bà xã.
Sơ Ái cũng lườm anh.
Hỏi thế mà cũng hỏi được.
Không khí lâm vào yên tĩnh, sau đó mẹ Cố lên tiếng:
"Đã xem ngày làm hôn lễ chưa?"
Cô định nói chưa thì trên đỉnh đầu vang lên âm thanh của Hàn Đông Đường:
"Ngày 25 tháng sau."
Cô tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn. Đến ngày cũng đã xem luôn rồi, vậy mà không nói với cô một tiếng.
Tức giận.
Cảm thấy người trong ngực giận dỗi, Hàn Đông Đường bật cười, khẽ véo mũi cô:
"Định cho em bất ngờ."
"Hừ."
Cố Vạn Tinh nhìn hai người ân ái: "..."
Sơ Ái nhìn hai người ân ái: "..."
Ba mẹ Cố nhìn hai người ân ái: "..."
Quá đáng!
Nhưng mà bọn họ cũng thấy được, Hàn Đông Đường và cô thực sự yêu nhau, nên cũng nén đau thương mà ăn hết.
Thời gian không tính là dài, nhưng cũng không quá ngắn.
Hàn Đông Đường nói:
"Mọi thứ cơ bản là đã chuẩn bị xong, đến ngày làm lễ hoa tươi và tất cả những thứ cần thiết sẽ được chuyển đến. Giờ chỉ cần may lễ phục thôi."
Áo cưới của cô và Âu phục của hắn đều được đặt may riêng, nhà thiết kế là một người nổi tiếng, đã làm nên những bộ lễ phục chấn động cả giới thời trang.
Hắn đã từng hứa với cô, sẽ cho cô một hôn lễ long trọng.
Phương Mộc Tĩnh kinh ngạc.
"Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?"
Hàn Đông Đường nói:
"Từ lúc em đồng ý cùng anh kết hôn."
Cô đột nhiên mỉm cười, trái tim như được rót mật, cả người hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của hắn.
"Hai người đủ rồi đấy."
Sơ Ái chớp mắt, nhìn cô:
"Tiểu Tĩnh, tôi muốn làm mẹ nuôi của con cô."
Chủ đề đột nhiên bị xoay một vòng khiến cô ngớ người, lát sau mới hiểu Sơ Ái vừa nói gì, chầm chậm gật đầu.
Sơ Ái cười rộ lên, vui vẻ viết lên mặt.
Cố Vạn Tinh khó hiểu:
"Em vui như vậy làm gì?"
Cô ấy liếc anh, nói:
"Em vui, anh cản em à?"
"Không có, em vui anh cũng