Phương Mộc Tĩnh hoàn toàn chết đứng nhìn căn phòng rỗng tuếch trước mặt.
Là rỗng tuếch!
Tủ quần áo không còn một bộ, tất cả tài liệu, máy tính, ngay cả những món quà, thú nhồi bông của cô đều biến mất.
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Không lẽ có trộm?
Nhưng mà cô lập tức lắc đầu phủ định. Ở phòng khách vẫn còn nhiều món đồ đáng giá nhưng không mất.
Vậy đồ của cô đâu?!
Điện thoại cô đột nhiên 'reng' lên, cô nhăn mày, ánh mắt trầm xuống nghe máy:
"Alo?"
"Đồ của cô tôi đã cho người chuyển đến nhà tôi rồi, từ nay cô chuyển đến sống ở nhà tôi."
A? Giọng nói này...? Hàn Đông Đường?
Mày cô nhăn lại càng sâu hơn:
" Hàn tổng?"
" Là tôi." Giọng nói trầm ấm lại vang lên.
Cô hơi cắn môi, đáy mắt nổi lên ý lạnh:
" Sao anh lại tự tiện động vào đồ của tôi?"
Bên kia im lặng, sau đó nói:
"Tôi chỉ lo cô không đồng ý."
Cô cười lạnh, gằn từng tiếng:
" Vậy nên anh mới tự quyết định? Vậy thì tôi cũng nói cho anh biết, tôi quả thực không đồng ý, vậy nên xin Hàn tổng trả lại đồ cho tôi."
Không khí rơi vào sự yên tĩnh kì lạ, lát sau hắn nói:
" Cô là bác sĩ của tôi vậy nên phải ở cạnh tôi."
Ý lạnh rút đi, đôi mắt cô hiện lên sự nghiêm túc:
" Khi anh có vấn đề, tôi nhất định sẽ đến ngay lập tức."
Hắn trầm giọng, có chút không vui:
" Tôi không thích đợi người khác."
Khuôn mặt cô hiện lên sự tức giận, kìm lại cảm giác muốn mắng người, nói:
" Hàn tổng, anh đừng ép tôi như vậy."
" Nếu cô đã là bác sĩ của tôi thì cũng nên ở cạnh tôi, yên tâm đi, nhà tôi đủ lớn sẽ không khiến cô cảm thấy khó chịu."
Tần Liên nhìn hắn vì muốn lôi kéo con gái người ta mà mặt mũi cũng không cần, quả thật có chút tan vỡ hình tượng.
Phương Mộc Tĩnh cảm thấy có chút khó chịu:
" Nhưng mà tôi không quen ở cùng người khác." Đây tuyệt đối không phải là lí do cô bịa ra. Quả thật cô không có thói quen ở chung với người khác. Vì vậy, bắt đầu từ lúc đi học, cô đã dọn ra ở trọ rồi.
Bên kia cười khẽ, nói:
" Vậy thì bây giờ tập làm quen đi. Tôi