Mỗi thành phố đều có một vài thế lực ngầm, thành phố C cũng không phải là ngoại lệ.
Thường thì những thế lực ngầm này chỉ xuất hiện trên trang pháp luật của tờ Báo Chiều của thành phố C. Mọi người đều biết những chuyện xấu luôn có tính “ngẫu nhiên”, là một thường dân thì chỉ cần trung thực đi làm, không chơi gái, không cờ bạc, không hút chích, không ra đường hay lang thang ngoài phố lúc nửa đêm, thì sẽ không trở thành nạn nhân của các thế lực ngầm.
Mười năm về trước, chợ Phú Xuân vẫn chưa xuất hiện trên bản đồ của thành phố C, thế chỗ của nó là một khu công xưởng rất rộng cùng với những tiếng ồn đinh tai nhức óc. Vì đây chính là nơi tọa lạc của xí nghiệp quốc doanh Phú Xuân, là xưởng cơ khí lớn nhất trong thành phố. Nhưng vì trang thiết bị xuống cấp, ban quản lý suy đồi, nợ nần chồng chất, ô nhiễm tiếng ồn quá mức, và vô số nguyên nhân khác mà phải đóng cửa. Kết quả là một lực lượng rất lớn thanh niên bị mất việc. Trong số đó, có người dựa vào sự nỗ lực cần cù của chính mình đã thuận lợi tìm được công việc mới; có người lại đem sự bất bình bộc phát với những doanh nghiệp bất động sản đã mua đất xây dựng ở đây. Tiền Tam Kim – lão đại của “Đầu hổ bang” chính người thuộc vào nhóm người thứ hai. Ngay khi xưởng cơ khí Phú Xuân to kềnh đó biến mất khỏi bản đồ, xóm công nhân náo nhiệt bị thay thế bởi tên một cái chợ, Tiền Tam Kim cảm thấy những người đã chiếm lấy mảnh đất này để kiếm tiền phải chịu trách nhiệm chi trả tiền lương cho hắn và các anh em thuộc hạ đã bị mất việc.
Thực ra thì những hiểu biết của Bì Bì về bang Đầu Hổ cũng chỉ giới hạn trong những lời đồn đại. Bang hội này lớn bao nhiêu, ngày thường thường giở những thủ đoạn gì, cô hoàn toàn không rõ lắm. Chỉ biết rằng, ở chợ Phú Xuân, cửa hàng nào cũng phải nộp phí bảo vệ cho bọn chúng, ai có gan không nộp thì chắc chắn sẽ bị chúng đập tiệm. Ngoài ra, bọn chúng còn vì vấn đề tranh chấp lãnh địa mà đánh nhau với các băng đảng khác, từng gây chết người, từng bị tra ra có tồn trữ bạch phiến, từng bị đưa lên bản tin thời sự trên truyền hình. Thế nhưng, đồng bọn anh em trong bang Đầu Hổ rất kín miệng, sau khi cảnh sát can thiệp vào, tuy bắt được rất nhiều tên trong băng đảng nhưng tra hỏi cách mấy cũng không thể nào đụng đến một sợi tóc của Tiền Tam Kim.
Tên Tiền Thất này chính là em trai của Tiền Tam Kim, một trong những tay chân nòng cốt của bang Đầu Hổ.
Trên đường, dù Bì Bì có giảng giải về những nguy cơ tiềm tàng khi đắc tội với bang Đầu Hổ như thế nào, Hạ Lan Huề cũng đều mắt điếc tai ngơ, chỉ tập trung giữ cái bình nuôi cá bằng thủy tinh đang đựng sủng vật của anh. Ngay cả con rùa con màu xanh biếc ở bên trong còn cảm thấy bất an cào cào mấy cái lên thành bình.
“Em chưa bao giờ nghe anh nói anh thích nuôi rùa con.”
“Những chuyện của tôi mà em chưa nghe nói khá nhiều.” Hạ Lan Huề nói, “Đây không phải con rùa bình thường, đây là hải quy.”
“Đôi lúc em cảm thấy,” Bì Bì nhíu mày, nói một câu thật lòng, “Anh hoàn toàn biến thành một người xa lạ.”
“Là vì đột nhiên phát hiện ra tôi thích nuôi rùa à?”
“Còn một vài chuyện khác nữa…” Cô nói, “Không biết là bởi vì em vốn không hiểu anh, hay là bởi anh đã thay đổi một cách sống khác.”
Hạ Lan Huề hơi chau mày, khóe môi cong lên một nụ cười: “Em đang ám chỉ việc tôi dọn ra khỏi phố Nhàn Đình ư?”
“Nghĩ lung tung.” Bì Bì nghiêng đầu, tựa vào vai anh, dịu dàng nói, “Người ta chỉ muốn hiểu rõ anh hơn thôi.”
Trước đây, vào những lúc như thế này, Hạ Lan Huề sẽ xoay lại đáp trả lại sự thân mật của cô bằng cách cọ cọ cằm anh lên má cô. Nhưng lúc này đây, bờ vai của anh cứng đờ. Bì Bì xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, trong lòng có chút tổn thương.
Xe taxi rẽ sang trái, chạy về hướng Bắc.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Hạ Lan Huề hỏi.
“Đến nhà Tiểu Cúc.” Bì Bì trả lời, “Ba cô ấy bị bệnh nằm liệt giường, cô ấy phải đến gặp chồng bàn chuyện ly hôn. Người làm hôm nay xin nghỉ, thế nên em muốn đến giúp cô ấy ngó chừng ba cô ấy một lúc.”
“Từ khi nào tôi phải phụ thuộc vào lịch trình cuộc sống của em vậy?”
“Tối đa chỉ hai tiếng đồng hồ thôi,” Trông thấy vẻ mặt không hài lòng của anh, Bì Bì nói thêm, “Em sẽ tự chăm sóc cho người bệnh, anh chỉ cần ngồi chờ trong phòng khách của một xíu thôi.”
Thực ra câu này cũng không đúng sự thật lắm. Nhà Tiểu Cúc nằm xa trung tâm thành phố, đi taxi thì phải mất một giờ mới đến nơi. Dĩ nhiên sự kiên nhẫn của Tế ti đại nhân vô cùng tệ, thế nên vừa xuống xe anh đã lên tiếng cằn nhằn: “Nhà bạn em sao lại xa như vậy?”
“Đây là khu ký túc xá cũ của nhà sách Tân Hoa, trước kia ba cô ấy từng làm việc cho nhà sách này. Nghe người ta nói là phong thủy của khu này rất xấu: bên trái là nghĩa trang liệt sĩ, sát vách là tiệm bán vòng hoa, sau lưng là nhà hỏa thiêu, trước kia chỗ này là nghĩa địa, cũng là nơi chôn các phạm nhân bị tử hình, qua khỏi một trạm thu phí chính là bệnh bệnh viện ung bướu – và bởi lẽ, nhân viên của nhà sách hằng ngày đều tiếp xúc với dân trí thức nên đương nhiên không tin vào những chuyện tà ma.”
Khu kí túc xá được xây dựng theo kiểu kiến trúc cũ, trông yếu ớt như một lớp vỏ bao diêm, chỉ cần đưa tay đẩy nhẹ một cái là đổ. Nhưng kể cũng lạ, một mình nhà Tiểu Cúc sống ở đây hai mươi năm mà không có chuyện gì xảy ra. Khu vực này lại thuộc phần kéo dài của một sườn dốc lớn, trời vừa mưa một trận nhỏ là nước các nơi liền thi nhau đổ về, hễ cống thoát bị nghẹt là cả sàn lầu một gần như bị ngập lụt. Ngay cả trong những tháng khô hạn nhất, trên bậc thang cũng mọc đầy rêu xanh trơn tuột.
Đi đến lầu hai, vừa mở cửa ra, một mùi hôi ngai ngái lập tức xộc vào mũi, khiến Hạ Lan Huề bị sặc, ho khan mấy tiếng. Bì Bì vội cởi chiếc khăn choàng cổ bằng lụa của mình ra đưa cho anh: “Cầm cái này che mũi lại.”
Thấy sắc mặt anh hết sức u ám, Bì Bì vỗ vỗ vai anh: “Em đảm bảo, tuyệt đối không quá hai giờ.”
Trong căn ký túc nhỏ một buồng một phòng, không có một món đồ nội thất nào ra hồn. Bộ sô pha bọc da cũ kĩ bị thủng mấy cái lỗ to tướng, để lộ ra cả lớp xốp vàng màu mật ong. Chăn và gối chất đống trên đó, trong phòng không lắp máy sưởi, khiến ở trong phòng mà lạnh hệt như đang ở ngoài trời. May mà phòng ngủ có một cái máy sưởi dầu[1] nên nhiệt độ ấm áp hơn một chút. Nhưng mùi hôi thối kia đi qua máy sưởi lại càng nồng đượm hơn. Bì Bì phải đi mở rộng cửa sổ ra, cho bầu không khí trong phòng trong lành hơn một chút. Nào ngờ mới hé cửa thì một cơn gió đông bất chợt lùa vào, khiến cô lạnh đến độ hắc xì liền hai cái, đánh thức cả Tân Chí Cười đang ngủ say trên giường. Ông ta vừa trông thấy cô liền buông mấy lời mắng chửi rất khó nghe, cô sợ quá vội vàng đóng cửa lại.
[1] Máy sưởi dầu là một công nghê hoàn toàn mới khi sử dụng dầu tuần hoàn trong máy để đốt nóng từng thanh sưởi, qua đó làm nóng không khí trong căn phòng.
Trên đầu giường có một bình hoa huệ tươi, mùi hoa sực nức như vậy mà cũng không thể lấn át được thứ mùi khó ngửi này.
Bì Bì nghĩ bụng, Tâm Chí Cường thật là hạnh phúc. Nếu gặp phải một đứa con gái không hiếu thảo, thì đời nào lại đi lo lắng cho một ông già điên điên khùng khùng thế này, trái lại chỉ mong ông ta sớm chết quách ở xó đường nào đó đi thì tốt. Huống hồ, lúc trúng gió, ông ta té xỉu ngoài đường, nhờ trên cổ có đeo tấm thẻ viết số di động của Tiểu Cúc nên mới được cứu kịp thời. Vì người cha này mà Tiểu Cúc chịu biết bao nhiêu uất ức, nhưng theo lời cô ấy nói, lúc đầu óc Tân Chí Cường còn tỉnh táo, ônh ấy đối xử với cô rất mực yêu thương. Thế nên mỗi khi nhớ đến điều này, một cô gái quật cường như cô cũng phải sụt sùi nước mắt: “Mình vẫn nhớ điểm tốt ấy của ba, hơn nữa ông ấy bị bệnh nên không thể trách ông được. Ngoài ông ra thì mình chẳng còn ai thân thích nữa.”
Ông già nằm trên giường mở to hai mắt kinh hoàng nhìn cô.
“Bác Tân, là cháu, Bì Bì đây.” Cô nhỏ giọng nói, “Tiểu Cúc có chút việc phải gặp Thiểu Ba, nên cô ấy bảo cháu đến thăm bác. Bác đói chưa? Có muốn ăn gì không?”
Tân Chí Cường lầm bầm một tràng gì đó trong miệng. Ông ta nằm trên giường, một bàn tay cong quéo lại, cả cơ thể cứng đờ. Khuôn mặt gầy rộp đến độ biến dạng, hàm răng đã rụng gần hết, râu ria tua tủa, tóc tai thượt thà, trông ông ấy giống như một lão đạo sĩ mày trắng râu dài. Nếu là trước đây, lúc gặp ông Bì Bì luôn thấy hơi sờ sợ, vì ông ấy đôi khi rất bình thường, nhưng đôi khi đang nói chuyện lại đột nhiên nhảy chồm lên, nhào vào cào xé bạn. Nếu không ngăn lại kịp thời, ông ấy còn há miệng cắn người. Bì Bì tuy chưa bị ông ấy cắn, nhưng đã từng trông thấy vết cắn trên tay của Tiểu Cúc. Khó trách Tiểu Cúc lúc nào cũng mang theo một chiếc ô bên người để phòng thân.
Bây giờ ông ấy phải nằm liệt giường, Bì Bì hơi hơi thả lỏng, dù sao cũng cảm thấy an toàn hơn lúc trước.
“Ra ngoài!” Ông ta đột nhiên hét lên, “Bảo anh ta ra ngoài! Tôi xin cô hãy bảo anh ta ra ngoài đi!”
Người đang nói chuyện trên giường đột nhiên giãy dụa lên như một kẻ bị trúng tà, khiến cái khung giường yếu ớt rung lên kèn kẹt. Hai tay Tâm Chí Cường huơ huơ loạn xạ trên không trung, trong đôi mắt màu vàng nâu bùng lên một ngọn lửa kỳ dị. Ông ta cố gắng bò về phía cửa sổ, rầm một tiếng rớt xuống giường, lại cuống cuồng níu lấy một cái ghế đứng lên, chìa tay ra mở cửa sổ định nhảy xuống.
“Bác Tân!”
Trông thấy hành động kỳ lạ của ông ta, Bì Bì vội vàng lao đến kéo ông ta lại: “Là cháu đây! Cháu là Quan Bì Bì đây! Bác không nhận ra cháu sao? Tiểu Cúc sẽ về ngay bây giờ, bác đừng làm bậy!”
Trong lúc giằng co, người bệnh chiếm lợi thế hơn. Bàn tay gầy đét của Tân Chí Cường tức khắc siết chặc cổ Bì Bì. Cô cố né tránh nhưng không tránh thoát, khuôn mặt tức thời đỏ bừng lên.
Bàn tay trên cổ hơi lỏng ra để cô hít một hơi, rồi lại siết lại. Lần này ông ta không dùng hết sức lực, chừa đủ cho cô có thể hít thở được. Cô nghe Tân Chí Cường thì thầm bên tai: “Cô mau bảo anh ta ra ngoài, tôi sẽ tha cho cô.”
“Ai… bảo ai ra ngoài?”
“Người trong phòng khách.”
“Bác ơi, cháu là Quan Bì Bì đây!”
“Tôi biết. Cô nghe lời tôi, tôi sẽ không làm hại cô.”
“Bác… bác…” Bì Bì vừa định trả lời, cổ lại bị ông ta bóp một cái.
Quái lạ, người điên này sao lại không điên nhỉ? Bì Bì bực bội trong lòng. Suy nghĩ xoay chuyển liên tục, cũng tại trạng thái của Tân Chí Cường luôn luôn thay đổi, lúc điên lúc không điên, khiến cho mọi người xung quanh ông ta không biết những câu ông ta nói câu nào mới là sự thật, thần kinh đều bị hành hạ đến rối loạn cả lên.
Bỗng “Két” một tiếng, cửa phòng ngủ đột ngột mở ra.
Cùng lúc đó Bì Bì nghe thấy tiếng tim đập rất dồn dập. Tân Chí Cường và cô đứng rất gần nhau, tiếng tim đập đó là phát ra từ người ông ta.
Hạ Lan Huề chậm rãi bước đến trước mặt họ, đôi mắt trống rỗng lạnh lẽo như băng nhìn thẳng về phía trước.
“Không được qua đây, nếu không tôi sẽ bóp chết cô ta!” Tân Chí Cường nói.
“Cứ tự nhiên,” Hạ Lan Huề nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười đầy mỉa mai, “Gan để lại cho ta, phần còn lại để cho ông.”
“Trên người cô ta