An Hi Văn không dưới một lần nghe An Tịnh Nhã nố lời này, nhưng tuyệt nhiên là cô ta không tin.
Cô ta lớn hơn cô ba tuổi, như vậy không lý nào lại có chuyện như lời An Tịnh Nhã nói.
An Hi Văn tức giận đứng, chỉ tay vào An Tịnh Nhã quát lớn.
"Mẹ mày, và cả mày, hai mẹ con các người hợp nhau lắm, còn biết suy bụng ta ra bụng người, tự đốt nhà còn la làng.
An Tịnh Nhã, mày bây giờ có Cao Minh Minh Thành chống lưng, nhưng một khi anh ta chán mày rồi, mày đừng mong có thể bước một bước vào An gia, đến lúc đó, tao có thể nể một chút tình cũ, cho mày mấy đồng bạc lẻ.
Thế nào?"
An Tịnh Nhã cười ý vị sâu xa.
"Mấy đồng bạc lẻ đó cô giữ lại để tự lo cho minh đi.
Tôi lại không được thánh thiện như cô, có thể nể chút tình cảm hư không mà cho cô mấy đồng bạc lẻ đâu."
"Mày nghĩ rút một cái tài nguyên của tao là tự mãn rồi sao.
Một cái kịch bản rách nát, tao cũng không cần, ngược lại là gà của mày, một con nhỏ tuyến 18, để tao nhìn xem có cái bản lĩnh gì."
An Hi Văn nói xong tức sần mặt xoay người rời đi.
Lúc ra đến cửa thì quay đầu lại, "Phát tát này tao tuyệt đối nhớ kĩ, đến lúc đó sẽ trả mày gấp đôi.
An Tịnh Nhã, đừng có tự mãn."
"Đến đây.
Tôi đợi cô."
Bị An Tịnh Nhã không e sợ mà khiêu khích, An Hi Văn tức đến độ sắp thổ huyết luôn rồi.
Cô ta vừa ra đến nơi thì Lâm Thư Di cũng chạy đến.
"Mặt em..."
An Hi Văn đưa tay sờ lên bên má vừa bị tát, đau đến giật cả miệng.
Thù này...cô ta nhất định sẽ trả.
An Tịnh Nhã, con nhỏ đáng ghét.
Giang Minh Triết nhìn người đi rồi, cầm máy tính bảng lên xem xét nhiệt độ trên mạng hiện tại.
"Phu nhân, hot search no.1 này có cần rút xuống không?"
An Tịnh Nhã quay mặt ra nhận lấy máy tính nhìn một chút.
Tiêu đề chói lọi trên hot search no.1 là tên cô và An Hi Văn song hành cùng nhau mà đi lên, còn được gắn chữ HOT đỏ sậm.
Vị trí thứ hai chính là tên Đường Nhược Vũ, thứ ba là đoàn làm phim phim "Lá bài định mệnh".
"Không cần rút.
Chuyện này càng hot, chúng ta càng có lợi."
Chỉ cần lúc này hot, sau này An Hi Văn rớt đài, chuyện sẽ càng lớn hơn.
Đây là mục đích của cô.
"Vậy hot search của Đường Nhược Vũ có rút không?"
An Tịnh Nhã cười đưa trả lại máy tính, "Không cần.
Tôi không muốn đi tranh công lao chuyện này đâu."
Quả nhiên chưa đến mười phút sau, no.1 vẫn chói lọi ở đó, nhưng no.2 đã bị thay thế bằng một tin tức khác, còn cái tin Đường Nhược Vũ đã rút dần ra khỏi top 10 hot search rồi.
Giang Minh Triết vừa rồi còn chưa hiểu ý An Tịnh Nhã thì lúc này cũng đã hiểu ra rồi.
Đây là có ông chồng nào đó có cơ hội ra tay rồi.
Lúc trước Đường Nhược Vũ ở tuyến 18 gió yên biển lặng không có chuyện gì xảy ra, Âu Dương Hàn buồn chán đến tay chân đều ngứa, hận không thể tìm một cái drama nhỏ để vợ mình leo hot search, sau đó làm một ông chồng cưng vợ mà đi giải quyết giúp cô.
Nhưng lúc đó Đường Nhược Vũ ở tuyến 18, nhân khí không có, kể cả có gặp drama cũng chẳng có hề hấn gì trong giới giải trí, Âu Dương Hàn chán đến mức tay chân chỉ biết lăn giường.
Bây giờ có cơ hội rồi đương nhiên là không có bỏ lỡ.
Sau khi rút hết hot search rồi còn vui vẻ gọi điện cho vợ mình để khoe chiến tích, cầu thưởng, cầu thưởng.
Tiếc rằng Đường Nhược Vũ không rảnh, nói một câu "em đang bận quay" xong khóa máy luôn.
Âu Dương Hàn tức đến tủi thân, thật muốn gọi cho An Tịnh Nhã để kêu giời kêu đất, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể gọi.
Chỉ có thể trốn ở góc nhà ôm hai đầu gối khóc tủi thân.
Đối với làn sóng dư luận An Tịnh Nhã không quan tâm họ nói gì mình, phóng viên bên dưới cũng coi như không thấy, yên tĩnh làm việc hết một ngày.
Lúc xong việc đi ra ngoài lại "tình cờ" gặp Khang Dụ.
An Tịnh Nhã theo phép hậu bối hơi cúi người chào, sau đó là muốn đi.
Khang Dụ âm khí có chút nghiêm khắc nhắc nhở, "Cao tổng phu nhân, tôi không nghĩ là cô sẽ quên lời đặt cược lúc đầu."
"Không quên." An Tịnh Nhã biểu cảm bình tĩnh mà đáp lại.
"Giá cổ phiếu Peony vì chuyện này mà lên xuống thất thường, đã mất một khoảng giá trị.
Tôi mong Cao tổng phu nhân có thể toàn tâm toàn ý với công việc, thực hiện nghiêm túc ước định ban đầu."
An Tịnh Nhã: "Tôi vẫn nghiêm túc."
Khang Dụ nhíu mày, "Cô đang lợi dụng công việc để thực hiện mục đích riêng."
An Tịnh Nhã không giấu diếm, "Tôi vốn là vào Peony với mục đích rõ ràng từ đầu."
Không đợi