Cả người đầy bột mỳ trắng, mặc tạp dề mèo Hello Kitty màu hồng, Mạc Tu Kiệt tự nhiên đứng trước mặt An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành không một chút xấu hổ.
"Đến rồi sao?" Mạc Tu Kiệt làm như thuận miệng hỏi một câu.
An Tịnh Nhã vài giây sau liền đáp lại một chữ.
"Ừ." An Tịnh Nhã trả lời xong lại thấy đối phương giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó lại không nói.
"Có vấn đề gì sao?"
Mạc Tu Kiệt nhướng mày, "Kính ngữ của cô đâu?"
An Tịnh Nhã nhíu mày khó hiểu, "Lúc trước không dùng kính ngữ.
Anh còn là....người yêu của bạn tôi, tôi không thể coi anh là người già mà đối đáp được."
Kỳ thật, nhìn bộ dáng Mạc Tu Kiệt, An Tịnh Nhã cũng không tin là người đàn ông đã ba mươi tuổi.
Mái tóc màu tím nho rất nhẹ của đối phương rất nổi bật, trẻ trung, mũi cao, nét mặt vô cùng trẻ.
Nếu như không biết Mạc Tu Kiệt mà chỉ nhìn ảnh của anh, An Tịnh Nhã chỉ nghĩ người này tầm 22đến 25 tuổi.
Ngược lại Mạc Tu Kiệt nghe câu trả lời của An Tịnh Nhã, nghẹn một bụng, không thể trách.
Cháu nhỏ không dùng kính ngữ với cậu, là cái lễ phép gì?
Mạc Tu Kiệt cũng chỉ có thể thở dài trong bụng, quay sang cởi tạp dề hồng cho Lộ Khiết.
"Anh lên tắm." Nói xong đi thẳng lên lầu.
Lộ Khiết ngược lại nghĩ anh đang xấu hổ rồi cười, sau đó còn lôi kéo An Tịnh Nhã ra ghế sô pha cười một trận.
Cao Minh Thành vẻ mặt đã bớt đi sự nghiêm túc, lúc này đang ngồi bên cạnh An Tịnh Nhã nghe cô và bạn thân nói chuyện phiếm.
"Nhã Nhã, mình đã xem tin tức.
Bên An gia không có đến làm phiền cậu đó chứ?"
"Bọn họ không dám." An Tịnh Nhã rất tự ton về cái này đáp lại.
Bọn họ nếu đến tìm cũng không có khả năng có thể gây phiền phức.
"Đúng rồi." Lộ Khiết như nghĩ đến cái gì vui vẻ hô lên một tiếng.
"Vật cưng của cậu đâu.
Con cún lông xù đó."
An Tịnh Nhã bật cười với cách gọi của cô nàng, "Nó ở bên ngoài.
Mình sợ nó sẽ gây rối nên không đưa vào."
"A, mau đưa vào đây nha, hôm trước nghe cậu kể mình rất muốn gặp nó nha." Lộ Khiết thật cao hứng ôm cánh tay của An Tịnh Nhã lắc lắc muôn gặp con vật cưng đáng yêu kia.
An Tịnh Nhã tính lấy điện thoại gọi A Đại đưa Pudding vào, Cao Minh Thành ngăn cô lại, nói để anh ra đưa nó vào.
An Tịnh Nhã gật đầu.
Khoảng hai phút sau lúc đang nói chuyện, An Tịnh Nhã cẩm nhận được xúc cảm mềm mại bên chân, cúi xuống hơi dùng sức nhấc con vật lông xù lên ghế.
"Oa, thật dễ thương.
Pudding, Pudding...."
Lộ Khiết thật cao hứng mà xoa đầu nó, nắn chân, vuốt lông, thật sự rất yêu thích.
"Thích sao?" Mạc Tu Kiệt không biết đã xuống từ lúc nào đang ngồi sau lưng Lộ Khiết, ôm lấy bở vai của cô, mắt tối đi nhìn con vật xù lông được Lộ Khiết ôm trong lòng.
"Thích nha.
Anh xem, nó rất dễ thương."
Mạc Tu Kiệt không thể giấu đi được ánh mắt chán ghét của mình dành cho động vật lông xù, chĩa mũi dùi sang Cao Minh Thành.
"Cao tổng, anh ngày nào cũng để vợ mình ôm chó sao?"
Cao Minh Thành nâng mắt, hiểu ý đối phương, chỉ đáp lại hai chữ, "Thì sao?"
"Anh thật là rộng lượng." Mạc Tu Kiệt trầm thấp cười một tiếng, Cao Minh Thành ngoài suy nghĩ kinh thường đáp lại.
"Đó gọi là ích kỷ."
Mạc Tu Kiệt trừng lớn mắt.
Thằng cháu rể, hỗn.
Mạc Tu Kiệt từ tối đến giờ bị hai vợ chồng cháu gái làm cho tức đến no bụng, lúc này thật không xấu hổ lựa chọn phương pháp đã làm đến nghiện.
Dỗi.
Tuy nhiên, An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành không phải Lộ Khiết, không có khả năng sẽ dỗ anh, vì vậy đáp lại cho Mạc Tu Kiệt một ánh mắt có chút xem thường, lại có chút thưởng thức.
Giờ thì hay rồi, Mạc tổng chính thức mất sạch thể diện.
Tổn thương, tổn thương.
Mạc Tu Kiệt cầm thầm chôn mặt sau lưng Lộ Khiết cầu an ủi.
Lộ Khiết lại không quan tâm đ ến anh, một lòng chơi với Pudding.
Mạc tổng tài dường như có thể nghe thấy tiếng tim vỡ vụn.
Đau lòng mà ghét bỏ nhìn con vật lông xù.
Lộ Khiết không có bạn thân thiết vì vậy không có mời ai, bố mẹ lại đều ở dưới quê không thể lên được, vì vậy buổi sinh nhật này chỉ có vợ chồng An Tịnh Nhã.
Buổi trưa Cố Trạch Dương cùng đàn em của mình đều đã tổ chức sinh nhật cho chị dâu rồi nên buổi tối không có dính người mà đến nữa.
Lộ Khiết đang ngồi nói chuyện thì nhận được điện thoại của một giáo sư trong trường, vì vậy lên phòng nói