Ngày hôm sau lúc ở phòng làm việc, Cao Minh Thành nhìn đến lịch trên bàn, nhắc máy gọi một cuộc điện thoại đường dài ra nước ngoài.
Đầu bên kia rất nhanh bắt máy.
"A, Tiểu Thành Thành."
Cao Minh Thành xoa xoa mi tâm có chút bất lực.
"Mẹ à, có thể đừng gọi như vậy được không?"
"Bây giờ mẹ gọi như thế nào cũng phải xin phép ý kiến của con nữa sao?" Bên kia Cao phu nhân thật không cao hứng.
Cao Minh Thành không nói đến việc này nữa, rất nhanh chuyển một cái đề tài khác.
"Mẹ và ba dạo này có khỏe không?"
"A, khỏe, mẹ đang cùng mấy chị em bên này đi mua sắm."
"Tháng tới là sinh nhật vợ con, mẹ về sớm một chút được không?"
Cao phu nhân bên kia thật nhanh vui vẻ đáp lại, "Được được được, mẹ muốn tổ chức một cái sinh nhật thật to cho con bé."
"Cô ấy không thích náo nhiệt.
Con muốn mẹ về sớm một chút là có chuyện muốn hỏi mẹ."
Cao phu nhân lựa một cái khăn quàng cổ màu nâu nhẹ chất vải bông, "Chuyện gì? Ngay bây giờ liền hỏi?"
Nếu bây giờ con hỏi mẹ, mẹ có phải sẽ ngay lập tức nói bận sau đó liền cúp máy không.
Vì vậy con trao ngoan liền nói,
"Đợi mẹ về chúng ta nói chuyện.
Bây giờ con có cuộc họp, cúp máy trước."
Nói xong đem máy tắt luôn, Cao phu nhân ở bên kia khó hiểu, cũng không kịp suy nghĩ được nhiều thì bị đám bạn già của mình lôi đi chọn lựa quần áo.
Cao Minh Thành vừa dập máy cong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Nữ thư ký cầm theo một tấm thiệp thiết kế tinh xảo màu vàng kim bước vào.
"Tổng tài, có thư mời buổi tiệc thương nghiệp."
Cao Minh Thành đưa tay lấy tấm thiệp, nhìn sơ qua rồi để xuống.
Nữ thư ký đưa thiệp mời xong cũng cúi người đi ra ngoài.
......
Không ngoài dự đoán của An Tịnh Nhã, An Hi Văn ngày hôm sau rất nhanh đã tìm đến văn phòng của cô, trên tay mang theo nột bản hợp đồng.
Cầm bản hợp đồng ném mạnh xuống bàn, An Hi Văn tức đến nghiến rằn ken két, hình tượng nữ thần dịu dàng hiền dịu của cô ta cũng bay biến hết.
"Cô....cô...!đồ con tiện nhân." An Hi Văn muốn lao đến đánh An Tịnh Nhã nhưng rất nhanh đã bị vệ sĩ của cô túm lại.
Giang Minh Triết đi đến trước mặt An Hi Văn, liếc Lâm Thư Di ở bên cạnh, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
"Quản lý Lâm, cô có biết đây là phòng làm việc của Cao tổng phu nhân không?"
Lâm Thư Di vẻ mặt cứng rắn nói, "Tôi đến có chuyện cần nói với Cao tổng phu nhân."
"Đây là thái độ của cô?" Giang Minh Triết nheo mắt lại nghiêm nghị nhắc nhở.
Lâm Thư Di im lặng vài dây đưa tay ra kéo An Hi Văn lại, ở trước mặt An Tịnh Nhã nói.
"Hợp đồng của công ty có vấn đề."
An Tịnh Nhã cầm cái bút, ở trên mặt bàn gõ hai nhịp, "Vấn đề gì cũng là người của cô tự nguyện ký, hợp đồng cũng thông qua pháp lý và thực hiện được một tháng rồi."
"An Tịnh Nhã, đồ tiện nhân."
An Hi Văn tức muốn lao đến cào mặt An Tịnh Nhã nhưng lại bị giữ lại không làm gì được.
An Tịnh Nhã ở đối diện lại nở nụ cười đặc biệt thân thiện.
"Nếu nghệ sĩ của cô muốn hủy hợp đồng, vậy cứ theo điều lệ bồi thường hợp đồng mà làm, tôi không có ý kiến."
"Tiện nhân, mày đừng có mơ.
Mày muốn tài sản của An gia chứ gì, tao một cắc cũng không đưa cho mày.
Mày đừng có nghĩ là sẽ ép được tao hủy cái hợp đồng này."
"Vậy cứ thử xem."
An Tịnh Nhã nói xong phất tay, vệ sĩ rất nhanh lôi người ra ngoài.
Lâm Thư Di cũng không thể làm gì được, hợp đồng cũng là An Hi Văn không ai bắt ép mà ký, còn là ký trước mặt rất nhiều người, cuối cùng cũng chỉ có thể rời đi.
Căn phòng trở lên yên tĩnh lại như ban đầu, Giang Minh Triết đi đến dọn lại mấy tờ giấy trong bản hợp đồng vừa rồi bị ném mà tung tóe trên bàn.
"Phu nhân, nếu sau chúng ta chủ động phong sát An Hi Văn, vậy bản hợp đồng bồi thường sẽ không có hiệu lực."
"Cậu nghĩ tôi cần sự bồi thường hợp đồng của An Hi Văn? An gia rất nhanh sẽ không còn cái gì, tôi việc gì phải cần sự bồi thường đó của cô ta.
Tôi đối với đồ của An gia đó cũng không có liên quan gì."
Chính là, nếu An Hi Văn hủy hợp đồng, điều kiện bồi thường chính