Sau khi thành công khuyên An Tịnh Nhã đến công ty, trong phòng bệnh của Cao Minh Thành nhất thời chỉ còn lại anh và Cao phu nhân.
Cao phu nhân nói là đến thăm người bệnh, nhìn thấy con trai cũng không sao, tâm tình cũng rất tốt, ngồi lật xem tạp chí thời trang.
Cao Minh Thành để thuận lợi nói chuyện với mẹ cho lên đã kêu y tá đỡ anh ngồi dậy tựa vào giường, vết thương vị đè có chút đau, nhưng ngồi một chút đã thấy bớt nhói nhiều rồi.
Cao Minh Thành nhìn mẹ mình, gọi một tiếng.
"Mẹ."
"A, sap vậy? Bị đau sao?" Cao phu nhân ngẩng mặt khỏi tạp chí nhìn lên.
Cao Minh Thành vì đau mà nhíu mày, "Không sao.
Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ."
"Con hỏi."
"Mẹ và mẹ vợ con có quen biết nhau đúng không?"
Cao phu nhân để tạp chí sang một bên giống như kéo dai thời gian, sau đó quay ra cười nói, "Đúng vậy.
Lúc trước không phải mẹ từng kể cho con bé Tiểu Nhã rồi sao."
"Mẹ biết lời mẹ nói không đáng tin bao nhiêu không?"
Cao phu nhân bất mãn, "Con đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?"
"Mẹ trả lời con trước." Cao Minh Thành hẳn nhiên là khí thế cũng không chịu thua.
"Ừ, mẹ lúc trước có quen."
Cao Minh Thành nhíu mày, "Mẹ biết thân phận của mẹ vẹo con đúng không?"
Cao phu nhân thật không chột dạ, "Thân phận gì?"
"Mẹ chắc chắn biết." Cao Minh Thành nói chắc nịch, đồng thời ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cảm xúc của mẹ mình.
Cao phu nhân đứng dậy cầm bình nước nóng, "Hết nước rồi, mẹ xuống lấy."
Cao phu nhân còn chưa đi ra đến cửa, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra.
Mạc Tu Kiệt mang theo không khí lạnh đi vào.
Đối diện với mẹ Cao, Mạc Tu Kiệt cúi người xuống, "Chào bác." Sau đó thẳng lưng nói.
"Bác gái, cháu mong bác có thể nói ra mọi chuyện."
Cao phu nhân nhíu mày nhìn lại Cao Minh Thành.
Cao Minh Thành đồng thời tiếp lời, "Mẹ biết rõ mẹ vợ con, biết rõ chuyện năm đó xảy ra với mẹ vợ con, biết rõ mẹ ấy bị người ta hại, còn là có mục đích rõ ràng.
Mẹ không nói, chúng con không thể bảo vệ Nhã Nhã được."
Cao phu nhân im lặng một lúc, thở dài quay trở lại đặt bình nước nóng lên bàn, ngồi xuống ghế, hướng Mạc Tu Kiệt nói.
"Mạc tổng, bác không phải muốn giấu chuyện này, nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của Giai Giai, mấy đứa có thể đừng hỏi đến có được không.
Mấy đứa cứ làm như không biết gì hết, để cuộc sống quay trở lại quỹ đạo bình thường đi."
"Bác gái." Mạc Tu Kiệt cả người đều là khí lạnh đi đến, "Bác không muốn đòi lại công bằng cho chị cháu sao?"
Cao phu nhân thở dài, "Không phải bác không muốn, nhưng thực sự đây là mong muốn của Giai Giai.
Cô ấy nói không cần gì hết, chỉ cần con gái cô ấy sống một đời bình an, hạnh phúc, không vướng vào ân oán hào môn là được.
Là bác không tốt, năm đó về muộn không đón được Tiểu Nhã đi, để An gia đưa nó về mới có cớ sự ngày hôm nay.
Mạc tổng, coi như bác xin cháu, chuyện này để nó theo quá khứ mà biến mất đi."
Mạc Tu Kiệt lạnh lùng nói, "Cháu không thể.
Nếu bác không đồng ý nói, cháu chỉ có thể đưa cháu gái mình đi để bảo vệ."
Cao phu nhân nghe vậy lập tức đứng bật dậy, "Không thể đưa về đó."
Cao Minh Thành ngay lập tức đáp lời, "Không thể đưa về đâu?"
Cao phu nhân biết mình lỡ lời, rất nhanh liền bình tĩnh ngồi xuống.
"Tiểu Nhã đã gả vào Cao gia thì không thể đi theo cháu.
Con bé cũng nhất định sẽ không theo cháu."
Mạc Tu Kiệt im lặng một lúc rồi nói, "Người hại chị cháu là người trong Mạc gia."
Cao phu nhân không đáp lời, quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ.
Mạc Tu Kiệt hai tay cuộn chặt thành nắm đấm.
"Tu Kiệt, đây là tâm nguyện cuối cùng của Giai Giai, cô ấy không cần tài sản, không cần dang phận, không cần gì hết, chỉ cần con gái cô ấy tránh xa hào môn, sống một đời bình an hạnh phúc.
Bác mong cháu có thể hiểu cho cô ấy, hiểu cho nỗi lòng của người mẹ."
"Bác gái.
Cháu chỉ gặp qua An Tịnh Nhã vài lần liền nhận ra.
Rất nhanh người của Mạc gia cũng sẽ nhận ra được.
Nếu bác không nói rõ người đó là ai, cháu không có cách nào đề phòng."
Cao phu nhân cũng bất an điều này, nhưng lời đã hứa liền không muốn làm trái.
Mạc