"Các người thì biết cái gì.
Còn cậu, cậu là người thừa kế của Mạc gia, là gia chủ tương lai, cậu thì hiểu cái gì."
Mạc Như Ân lững thững đi đến trước mặt An Tịnh Nhã, chỉ thẳng tay vào di ảnh, "Còn cô ta, cô ta ăn sung mặc sướng , mỗi ngày đều cười vui vẻ ở nước ngoài.
Tôi ở trong nước, là tôi ở bên cạnh ba mẹ những ngày khó khăn, vậy mà tôi được cái gì.
Cô ta về nước, một nửa tài sản đê lại cho cô ta.
Vậy còn tôi.....!TÔI ĐƯỢC CÁI GÌ.
Còn không phải là mấy người ép tôi?"
Một tiếng chat vang lên, cái tát nặng nề hạ xuống gương mặt Mạc Như Ân, một cái tát khiến bao người trợn mắt há mồm hít khí lạnh.
Mạc Như Ân bị tát đến chao đảo, ngẩng mặt hai mặt trợn to không tin vào mắt mình nhìn người con gái mảnh mai trước mặt.
An Tịnh Nhã hạ tay xuống, ánh mặt lạnh lùng, "Đây là trả cho mẹ tôi, trả cho những ngày tháng đau khổ của bà ấy.
Đương nhiên là...nó vẫn còn chưa đủ."
"Mày ...." Mạc Như Ân há mồm không nói được lời, thật lâu sau mới nhịn đau mà hét lên.
"Mày lại tát tao.
Mọi người nhìn xem, hậu bối lại đi đánh trưởng bối, này là không còn phép tắt, đúng là mẹ nào con nấy, không được dạy dỗ đàng hoàng.
Đúng là mất dạy."
An Tịnh Nhã hạ bước chân đi đến trước mặt Mạc Như Ân.
Mạc Như Ân sợ hãi mà lùi lại cảnh giác.
"Mày còn muốn làm gì? Mày....A..."
Mạc Như Ân còn chưa nói xong, Mạc Tu Kiệt ở sau đã đá vào chân bà ta khiến bà ta khụy xuống, quỳ luôn trước mặt An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã hai tay cầm di ảnh.
"Mẹ tôi luôn coi bà là chị.
Đến lúc rời đi cũng không muốn tranh giành cái gì của bà.
Bà lại một hai tham lam, hại bà ấy một đời khổ sở.
Bây giờ bà quỳ xuống xin lỗi mẹ, nếu như thành tâm, có thể bà sẽ có một con đường sống, còn nếu như không..."
Mạc Như Ân cười lên như người điên, trợn mắt khinh thường nói.
"Mày đang dọa tao?"
"Tôi không dọa bà."
Mạc lão phu nhân khóc từ đầu đến giờ, lúc này mới nghẹn ngào nói, "Như Ân.
Ba mẹ không thiên vị, tài sản cũng để cho con, thậm chí yêu thương bao bọc con như con ruột.
Tại sao lại phải làm như vậy?"
"Không thiên vị? Tài sản để cho tôi? Ha Ha Ha..."
"Tất cả tài sản mang danh ba mẹ ruột con để lại cho con, đó toàn bộ là tài sản của ba mẹ chia cho con, dùng danh nghĩa ba mẹ ruột để đưa cho con, vì sợ con sẽ tủi thân khi ba mẹ ruột mình ra đi mà không để lại cái gì.
Hơn nữa, ba mẹ mỗi lần nói đến chia tài sản, con đều biểu hiện bản thân không cần, ba mẹ cũng không còn cách nào, vì vậy dùng danh nghĩa ba mẹ ruột đưa cho con."
Lúc này một người em trai của Mạc lão cũng lên tiếng, "Anh cả chọc giận lão gia tử, làm ăn thất bại, bị gạch tên khỏi gia tộc, một tài sản đều không được hưởng.
Sau đó cả nhà gặp tai nạn giao thông, chỉ còn một đứa con gái sống sót, anh hai liền nhận nuôi.
Tài sản để lại cho đều là của anh ấy."
"Không thể nào." Mạc Như Ân bật khóc, vẫn không chịu tin, cũng vẫn không cam tâm.
Hóa ra, là nụ cười giả dối hại chính bản thân mình, bản thân nói không cần, nhưng bản chất lại là tham lam muốn nhiều hơn.
An Tịnh Nhã cũng không cần một cái dập đầu tạ tội của bà ta, mẹ cô cũng không cần.
Cầm theo di ảnh, An Tịnh Nhã xoay người muốn rời đi.
Mạc lão phu nhân khóc nghẹn lời gọi lại, nhìn An Tịnh Nhã, lại nhìn con gái trong ảnh, giống nhau đến sáu bảy phần.
"Lúc trước gặp cháu ở bệnh viện, ta đã cảm thấy rất giống rồi mà."
"Tịnh Kỳ....đã...." Mạc lão ôm một bên ngực, lúc này mới mấp máy môi nói được vài chữ.
An Tịnh Nhã mặt lạnh, trả lời.
"Bà ấy đi mười một năm rồi."
Mạc lão phu nhân nghe xong, không chịu được lại khóc nấc lên, liên tục nói xin lỗi.
Mạc lão cùng nhịn được rơi nước mắt.
"Năm đó nhất thời tức giận, không chịu tìm hiểu, hại con rồi.
Tịnh Kỳ, xin lỗi con."
"Hai người không cần phải cảm thấy áy náy.
Mẹ dù là mang một thân bệnh tật ra đi, nhưng bà ấy đi rất thanh thản, cũng chưa từng trách hai người."
An Tịnh Nhã nói xong, cũng mặc kệ là ai gọi, ôm theo ảnh của mẹ, quay người rời đi.
Lúc đi ra lại đụng vào An Thẩm