An Tịnh Nhã đang nằm chuẩn bị ngủ thì có cảm giác một bên giường lún xuống, cô mở mắt cảnh giác gọi: "Mộng Phạn?!"
"Cô lúc nào cũng Mộng Phạn, có ta là chồng của cô sao?"
Cao Minh Thành ngang nhiên nằm xuống một bên giường.
An Tịnh Nhã ngay lập tức ngồi dậy nhích người dần ra ngoài: "Cao tổng, ngài đã kí vào bản hợp đồng hẳn phải hiểu rõ nội dung.
Trong hợp đồng ghi rõ, tôi và ngài trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng và tự do riêng.
Mong Cao tổng có thể thực hiện đúng những điều lệ trong hợp đồng."
"Nhưng trong hợp đồng không có ghi tôi không được phép ngủ trong phòng của mình." Cao Minh Thành nghiêng người, tay chống đầu nhìn An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã nhớ ra, đây quả thật là phòng của Cao Minh Thành, nói đúng hơn là phòng tân hôn của hai người.
Nhưng từ hôm cưới đến nay, Cao Minh Thành là vẫn luôn nghỉ ở thư phòng, hôm nay lại đột nhiên về phòng ngủ.
"Nếu vậy phiền Cao tổng chuẩn bị cho tôi một phòng khác, không phiền Cao tổng nhìn mặt tôi liền mất giấc ngủ ngàn vàng." An Tịnh Nhã vừa lật chăn ra vừa nói, tay đưa về phía trước mò mẫn xe lăn của mình.
Cao Minh Thành bắt lấy tay An Tịnh Nhã lại kéo trở về giường khiến An Tịnh Nhã ngã người vào lòng anh.
An Tịnh Nhã hốt hoảng đẩy ra giống như vô cùng chán ghét.
"Cao tổng, xin tự trọng."
"Không ngủ cùng được sao?"
An Tịnh Nhã ngạc nhiên nâng mắt lên.
Đúng lúc có tiếng chuông điện thoại reo lên, Cao Minh Thành xoay người lấy điện thoại, nhìn màn hình một chút rồi đưa đến trước mặt An Tịnh Nhã.
"Mẹ gọi."
Cao Minh Thành thấy An Tịnh Nhã không có phản ứng liền nói tiếp: "Không phải cô nói trên danh nghĩa chúng ta vẫn là vợ chồng sao? Mau nghe đi, tránh để mẹ nói rằng tôi ở nhà lại ức hiếp cô."
Cao Minh Thành giúp An Tịnh Nhã ấn nghe, An Tịnh Nhã cũng ngoan ngoãn cầm điện thoại nghe.
[Mẹ.]
[A...!Là con sao Tiểu Nhã.]
[Dạ, mẹ.]
[Ấy ya, mẹ không làm phiền hai đứa nghỉ ngơi đấy chứ.]
[Chúng con....]
An Tịnh Nhã ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
[Chúng con chỉ đang chuẩn bị đi ngủ, cũng chưa có ngủ.]
[Mẹ chỉ định gọi về hỏi thăm hai đứa một chút thôi.
Nếu hai đứa chuẩn bị đi ngủ rồi thì mẹ không làm phiền nữa.
Chúc hai đứa một buổi tối vui vẻ.]
Cao phu nhân nói giọng vui vẻ tắt máy.
An Tịnh Nhã đưa trả điện thoại lại cho Cao Minh Thành, không nói gì.
"Chúng ta vẫn là lên ngủ chung một giường, nếu để mẹ biết được chúng ta ngủ riêng, bà ấy yêu quý cô như vậy, biết được sẽ thất vọng và buồn lắm." Cao Minh Thành đưa tay nghịch sợi tóc của An Tịnh Nhã, chậm rãi nói.
"Vậy phiền Cao tổng nằm dịch ra một chút."
An Tịnh Nhã nằm trở lại giường, sau đó liền nghiêng người quay mặt sang hướng khác, còn nằm nhích ra sát mép giường.
Cao Minh Thành với tay tắt điện, nằm yên tĩnh trên giường.
"An Tịnh Nhã..."
"Cao tổng, tôi nghe nói anh đã có người trong lòng rồi.
Nếu anh còn yêu cô ấy, xin làm theo đúng hợp đồng."
"Cô..."
Cao Minh Thành bị tức nghẹn lời nằm im trở lại.
Với câu nói vừa rồi của An Tịnh Nhã, không phủ nhận chính là ngấm ngầm thừa nhận.
An Tịnh Nhã cũng không để tâm đ ến lời vừa nói ra.
Đến nửa đêm, Cao Minh Thành đột nhiên tỉnh giấc, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào An Tịnh Nhã.
Anthea?!
"Sao đột nhiên cái tên này lại xuất hiện trong đầu mình? Sao đột nhiên An Tịnh Nhã lại xuất hiện trong đầu mình?" Cao Minh Thành lẩm bẩm vài chữ rồi rời giường đi ra