Anthea đóng cửa lại sau khi rời đi, bên môi cô bất giác nở một nụ cười có chút quỷ dị, không rõ vui buồn, không rõ ác ý, chỉ đơn giản là ngoảnh đầu lại cười một cái.
Dọn dẹp lại nhà cho Cao Minh Thành, đợi đến giờ Cao Minh Thành thông báo chuẩn bị về, Anthea cầm túi xách lên đi về trước.
Đợi đến lúc Cao Minh Thành về đến nhà thì Anthea đã rời đi một lúc rồi, điện thoại lúc này cũng vang lên thống báo tin nhắn của Anthea gửi đến.
"Thầy Cao, bạn em có việc gấp tìm, em về trước.
Chow Chow em đã cho ăn rồi."
............
Albert cầm một bó hoa hồng đứng trước mặt Anthea, tay bên kia còn cầm một hộp nhỏ màu trắng hình chữ nhật.
Những người xung quanh đều đang trầm trồ ganh tị, còn có rất nhiều người đã bắt đầu lấy điện thoại ra quay.
Giọng những người xung quanh cứ xen lẫn nhau vang lên.
"Albert cuối cùng cũng thật sự rơi vào bể tình rồi sao? Hình như đây là lần đầu tiên anh ấy phô trương tỏ tình như vậy."
"Còn có thể không đặc biệt sao? Tôi có nghe vài người nói, Anthea là cô gái khó theo đuổi nhất từ trước đến giờ của Albert."
"Ây, người ta tuy không phải hoa khôi của trường, nhưng chính là cô gái Châu Á đẹp nhất từ trước đến nay của trường đó, dù sao kiêu căng một chút cũng là bình thường."
"Albert hôm nay đẹp trai quá, nhìn đôi mắt anh ấy kìa, thật si tình.
Tôi muốn là cô gái đứng trước mũi giày của anh ấy."
Albert đưa tay ra dấu mọi người im lặng, đôi mắt tím khẽ cong lên, sau đó toàn bộ mọi người đều nghe thấy lời tỏ tình của Albert.
"Anthea, mặc dù sau này em học xong sẽ về nước, nhưng anh có thể cùng em đi đến bất cứ đâu.
Không biết em có thể cho anh cơ hội cùng đi với em không?"
Anthea hai mắt lạnh nhạt nhìn bó hoa màu hồng đỏ tươi đưa ra trước mặt, bàn ray nhỏ nhắn quấn băng trắng từ từ đưa lên nhận bó hoa.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị reo lên chúc mừng cặp đôi trai tài gái sắc thì bó hồng nặng nề rơi xuống đất, những cánh hồng do va đập mà rơi ra rơi trên đất, theo gió liền bay một đoạn.
Albert kinh ngạc mở to con ngươi màu tím ra nhìn biểu cảm lạnh lùng của Anthea.
Sau đó cũng là đôi mắt ấy sững sờ nhìn Anthea đạp lên bó hoa một cách vô cảm tiến lại gần.
"Kinh tởm."
Anthea bỏ lại hai chữ sau đó đi lướt qua Albert, đôi mắt lạnh lùng, gương mặt cũng không còn nụ cười như ngày thường, dường như đây là một Anthea vô cùng xa lạ.
Cao Minh Thành xuống xe vội vàng đi đến trước mặt Anthea, thấy cô không sao thì thở nhẹ một hơi ôm cô vào lòng, bàn tay chạm nhẹ vào vải trắng quấn trên bàn tay cô.
"Anh đưa em đến bệnh viện thay băng."
Anthea gật đầu, sau đó liền mếu máo ở trong lòng Cao Minh Thành khóc, biểu cảm hiện tại rõ ràng là trái ngược với vẻ lạnh lùng vừa rồi.
"Anh ta vậy mà còn không biết vô sỉ tỏ tình với em."
"Tỏ tình?"
"Ừm."
"Vậy em trực tiếp từ chối." Cao Minh Thành mở cửa giúp cô lên xe.
"Em chỉ nói hai chữ thôi sau đó bỏ đi.
Anh ta đúng là đồ đáng ghét.
Sau tất cả những việc hôm qua anh ta làm với em, anh ta vậy mà còn dám tỏ tình.
Anh ta coi em là kẻ ngốc sao."
Sau khi đến bệnh viện thay băng, Cao Minh Thành hỏi lại bác sĩ một số điều cần chú ý sau đó đưa Anthea về nhà.
Trên đường về anh ghé vào tiệm bánh mà ngày trước cô làm thêm, mua loại bánh Pudding cô thích nhất.
Anthea nhìn bánh pudding bày trên đ ĩa, màu trắng lúng la núng nính, lại nhìn cục bông trắng tròn bên chân.
"Thầy Cao! Thầy Cao."
Cao Minh Thành nghe thấy cô gọi liền vội vàng từ phòng bếp đi ra, trên người mặc bộ tạp dề màu hồng của mèo Hello Kitty.
"Sao vậy? Lại đau sao?"
"Không có.
Thầy Cao, mau lại đây."
"Không phải bảo em không được gọi như vậy nữa sao."
Anthea cười híp mắt, "Thành Thành, mau lại đây.
Em muốn đổi tên cho Chow Chow, anh đặt tên con tùy tiện quá."
"Lúc đó anh chỉ tùy tiện gọi thôi.
Vậy em muốn gọi là gì."
Anthea ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ôm cục bông màu trắng lên, chỉ vào cái bụng no căng của nó.
"Gọi Pudding.
Anh xem, con chúng ta, cái bụng nè, coi giống cái pudding không."
"Mẹ chê con béo kìa." Cao Minh Thành cũng làm theo động tác của Anthea chọc vào bụng nhỏ của nó, cún con liền dựng lông gầm gừ như mèo nhỏ, sủa hai tiếng sau đó bò dậy.
Anthea tựa vào lòng Cao Minh Thành, bàn tay quấn vải trắng nổi lên một mảng màu đỏ nhẹ cho thấy vết thương rất sâu đặt nhẹ trên bụng anh.
"Em đã rất sợ...."
"Anh xin lỗi.
Đáng ra hôm qua anh không nên để em về nhà một mình."
Anthea nhắm mặt