Angel tiến lại gần An Tịnh Nhã, đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Angel, cô có thể gọi tôi là Kha Nguyệt."
An Tịnh Nhã nhìn theo phía phát ra tiếng nói, nhưng không có đưa tay ra bắt lại, chỉ lạnh nhạt nói: "Xin chào."
Angel nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của An Tịnh Nhã, rõ ràng là một đôi mắt rất đẹp, nhưng lại có chút lạ.
Angel đưa tay đưa qua đưa lại trước mắt An Tịnh Nhã, nhưng mắt cô trước sau như một, một cái biểu hiện chớp mắt cũng không có.
Angel đưa tay về: "Bị mù sao?"
An Tịnh Nhã vẻ mặt vẫn như cũ không tức giận, chỉ có Cao Minh Thành kéo tay Angel lại: "Ăn nói cho cẩn thận."
Angel vội vàng nói: "Em không có ý đó, chỉ là do bất ngờ nên thuận miệng nói ra.
A Thành, anh cho em đến ở biệt thự nhà anh nha!"
"Lần này em về nước, còn công việc thì sao?"
"Anh không cần lo lắng, cái này quản lí đã giúp em sắp xếp, nhận một phim ở đây đóng rồi." Angel vui vẻ ôm lấy cánh tay Cao Minh Thành nói.
"Nếu vậy em càng phải ở biệt thự chính, không gian riêng của em, giúp em có thể làm việc tốt." Cao Minh Thành ngồi xuống ghế chậm dãi nói.
"A Thành..."
"Được rồi.
Mau quay về biệt thự chính nghỉ ngơi đi, anh còn phải làm việc." Cầm một bản hợp đồng nên đọc, Cao Minh Thành bày ra vẻ mặt không thèm quan tâm nữa.
"Vậy...!để cô ấy về nhà với em." Angel nhìn qua An Tịnh Nhã, ánh mắt nhìn rõ ràng rất chăm chú.
"Không được, khi nào hết giờ làm việc anh sẽ đưa cô ấy về." Cao Minh Thành ngay lập tức phản bác lại.
Angel nhìn An Tịnh Nhã thêm một lúc nữa, lúc sau mới chịu rời đi.
An Tịnh Nhã từ đầu tới cuối cũng không có mở miệng nói một chữ, bộ dạng rõ ràng là thờ ơ không thèm quan tâm.
....
Angel sau khi trở về biệt thự chính liền đem cửa phòng đóng chặt lại, sau đó liền cầm lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại đường dài ra nước ngoài.
Tay đưa lên vò đầu, những sợi tóc luôn được chăm sóc kĩ nhanh chóng rối vào với nhau.
Vẻ mặt Angel trước sau luôn biểu hiện trạng thái chột dạ lo lắng.
"Albert!"
"Angel tiểu thư, mới vừa về nước đã nhớ tôi rồi sao?" Bên kia vang lên giọng nói hào sảng chọc nghẹo.
Nhưng là chọc nghẹo sai thời điểm đi, ngay lập tức nhận lại câu quát lớn của Angel.
"Albert, nghiêm túc cho tôi.
Bây giờ tôi hỏi cậu, Anthea là đã chết thật hay chưa?"
Albert hạ ly rượu vang trong tay xuống, đồng thời ra hiệu cho người phụ nữ đang uốn éo bên cạnh đi ra ngoài.
"Chị hỏi gì vậy? Tôi lúc trước làm theo lời chị, mang xác cô ta vất ở cái xó xỉnh nào đấy rồi, cũng chính chị là người kiểm tra xác thực là cô ta đã chết hay chưa.
Bây giờ chị lại hỏi tôi là thế nào.
Chẳng nhẽ...."
"Tôi không biết." Angel ôm đầu ngồi xuống giường: "Hôm nay tôi gặp một người, cô ta quả thật giống Anthea đến chín phần.
Tôi lúc đầu nhìn thấy cô ta còn bị doạ sợ."
"Cô ta là ai?"
"An Tịnh Nhã, là nhị tiểu thư của một gia tộc lớn ở Lạc Thành.
Hiện tại, chết tiệt, cô ta đã làm vợ của A Thành.
Cứ nghĩ rằng giết được một Anthea, không ngờ đến bây giờ lại xuất hiện thêm một con tiện nhân An Tịnh Nhã.
Còn là hai con tiện nhân có gương mặt giống hệt nhau."
"Vậy bây giờ chị định làm gì.
Tiếp tục giết những kẻ ngáng đường chị." Albert đi đến cửa sổ sát đất, nâng ly rượu lên uống, đôi mắt đào hoa màu xanh trời nhìn mông lung ra