Mộng Phạn sau khi gọi điện thoại náo cho bệnh viện, cũng gọi báo cho Mạc Tu Kiệt, sau đó với vội túi đồ đã sớm chuẩn bị cho An Tịnh Nhã đi sinh chạy ra ngoài.
Biệt thự này là biệt thự riêng của Mạc Tu Kiệt, là căn biệt thự nhỏ không nằm ở trung tâm thành phố ồn ào mà nằm bên cạnh con đường đi ra ngoại ô thành phố.
Khuôn viên biệt thự nhỏ nên sớm không có tài xế riêng, hơn nữa là do An Tịnh Nhã lo lắng bất an nên mới sớm xảy việc này, mọi người ngoài đồ dùng ra thì chưa có chuẩn bị gì hết.
Mộng Phạn lo lắng đỡ An Tịnh Nhã dậy đi ra ngoài cổng định bắt xe đến bệnh viện, chờ đợi xe cấp cứu tới chỉ sợ An Tịnh Nhã sẽ đau chết.
Dù sao con đường đi ra ngoại ô này có một khu du lịch nổi tiếng, con đường cũng thường xuyên có rất nhiều xe qua lại.
Nhưng hôm nay ngay cả một chiếc taxi đi qua cũng không có, An Tịnh Nhã đã đâu đến cả người đều dính nhớp mồ hôi.
"Gọi bệnh viện...!đến muộn một chút cũng được, chưa...chưa có vỡ ối." An Tịnh Nhã túm tay Mộng Phạn thở hổn hển từng tiếng nói.
Tuy nói rất đau, nhưng cô sớm đã ở chỗ bác sĩ làm tâm lý qua, chưa có vỡ ối sẽ không đẻ ngay được.
An Tịnh Nhã nghĩ, bản thân hẳn là dó quá căng thẳng nên mới như vậy, nhịn đau một chút đợi đến bệnh viện khám là được.
"Vậy....cô đứng ở ngoài đây đợi em một chút." Mộng Phạn không hề chậm trễ mà vội chạy vào nhà, lúc chạy nên bậc thang không cẩn thận bị ngã, đầu gối xước xác chảy máu, cẳng chân cũng bị đập không sớm thì muộn cũng bầm tím lại.
Nhưng Mộng Phạn cũng không để ý đến vết thương nhỏ này, gắng gượng đứng dậy khập khiễng chạy vào nhà.
An Tịnh Nhã đứng ở trước công biệt thự nhìn Mộng Phạn chạy vào, lúc này đằng sau cô có tiếng gọi vọng lại, vừa quay ra thì thấy thân ảnh Cao Minh Thành từ xa đang chạy đến.
Trong phút chốc, An Tịnh Nhã không đau mà bật khóc, nhưng lúc nhìn thấy Cao Minh Thành liền bất khóc, giống như trút hết tủi thân của cô suốt những tháng ngày qua.
Cô đã đợi, đợi rất lâu.
An Tịnh Nhã đỡ bụng bước vài bước về phía trước, lại nhìn thấy Cao Minh Thành đột nhiên đứng sững lại hét to.
Đồng thời An Tịnh Nhã cũng nghe rõ bên tai vang lên tiếng động cơ xe lao vút.
Không đợi An Tịnh Nhã phản ứng quay người lại, chiếc siêu xe màu đen có cài hoa cưới bên trên đã đâm sầm vào cô, gương mặt Angel đầy tức giận cũng hiện ra sau kính ô tô.
Nhìn An Tịnh Nhã nằm trong vũng máu trước mặt vẫn còn hai tay ôm bảo vệ bụng, Angel điều khiển xe lùi lại, sau đó lại đạp mạnh chân ga không ngần ngại tiến về thân ảnh nằm trong vũng máu phía trước đồng thời trong miệng cũng rít gào.
"Đi chết đi, con khốn."
Một chiếc siêu xe màu đỏ cực nổi bật lao vút qua người Cao Minh Thành đang chạy đến đâm mạnh vào đầu xe Angel trước khi nó kị lao đến chỗ An Tịnh Nhã lần nữa.
Với vận tốc lớn, chiếc xe màu đỏ đâm mạnh vào đầu xe đen đâm đổ trụ cột cổng của biệt thự, đầu xe bốc lên nghi ngút khói.
Hiện trường nhanh chóng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Cao Minh Thành mặc bộ vest chú rể nhưng lúc này chỉ còn chiếc áo sơ mi dính đầy máu đỏ tươi, thậm chí trên cánh tay còn có nhiều vết chém, trên đùi còn có vết bị dao đâm trúng.
Gương mặt anh cũng xây xát, mái tóc rối loạn, rõ ràng là dấu vết đã đánh nhau rất ác liệt.
Để thoát khỏi đám người của Angel cho theo dõi anh, anh quả thực đã đánh nhau với họ, còn bị thương rất nhiều chỗ.
Nhưng những vết thương đó đã chẳng là gì so với nỗi đau của anh khi ôm An Tịnh Nhã cả người lúc này đều là máu vào lòng.
An Tịnh Nhã vẫn chưa thật sự ngất đi, nhưng thần trí của cô đã sớm mơ mơ hồ hồ, cả người đã không còn cảm nhận được cơn đau của bụng hay vết thương trên đầu, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, hai đứa trẻ, hai bảo bối nhỏ của cô.
Trong ánh mắt mơ hồ, An Tịnh Nhã dường như lại nghe thấy những tiếng kêu đau của An Hi lúc đang sinh, sau đó lại nghe thấy tiếng khóc ai oán của cô khi nghe tỳ nữ nói con của nàng chết rồi.
Rồi còn có cả tiếng khóc, tiếng khóc rất to của một đứa trẻ, tiếng khóc đó vang rất lâu, nhưng rồi cứ xa dần, cuối cùng rơi vào khoảng tĩnh lặng.
An Tịnh Nhã nhắm mắt lại, cũng chỉ còn lại những giọt nước mắt của cô chảy xuống, ý thức của cô cũng mất dần.
Xe cấp cứu của bệnh viện rất nhanh đến đưa An Tịnh Nhã đến bệnh viện.
Albert từ chiếc xe đỏ đi xuống trên đầu cũng vẫn còn đang chảy máu do tác động tông xe vừa rồi, nhưng anh vẫn theo Cao Minh Thành lên chiếc xe trở An Tịnh Nhã đến bệnh viện, sau đó được ý ta trên xe tạm băng vết thương lại.
Cao Minh Thành lại một mực im lặng nhìn chằm chằm An Tịnh Nhã, bàn tay đầy máu và xước xác của anh còn đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé dính máu của An Tịnh Nhã,