Lúc Cao Minh Thành mua kẹo hồ lô về đến bệnh viện, An Tịnh Nhã đang nhắm mắt ngủ, Mộng Phạn vẫn chưa đưa những đồ ăn kia đến.
Cầm túi kẹo hồ lô trên tay, Cao Minh Thành cười cười đem một thanh kẹo hồ lô rút ra, đưa đến bên mũi An Tịnh Nhã.
Quả nhiên hiệu quả, lộng mày An Tịnh Nhã chớp động sau đó tỉnh dậy.
Vừa mở mắt liền thấy cây kẹo hồ lô to màu đỏ chót ở trước mắt, đằng sau cây kẹo hồ lô còn là gương mặt của một người đàn ông vô cùng lịch lãm, rất đẹp trai.
Sau đó như cũ hình ảnh trước mắt mờ dần rồi tối đen như cũ.
An Tịnh Nhã nhận ra, mỗi lần cô mở mắt thì đều sẽ nhìn thấy, và mỗi lần đó, hình ảnh cô nhìn thấy đầu tiên, trước sau như một chính là gương mặt của Cao Minh Thành.
Thấy An Tịnh Nhã mở đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mình, Cao Minh Thành giật mình lùi lại, nghi ngờ hỏi:
"Cô...!nhìn thấy sao?"
"Không có." An Tịnh Nhã đem đầu mình lắc một cái, rồi nói tiếp: "Kẹo hồ lô để ăn, không phải để anh chơi trò trẻ con đó đâu."
Cao Minh Thành liền đỡ An Tịnh Nhã ngồi dậy, tay tiếp xúc với làn da mịn màn ở cánh tay cô, cảm thấy rất dễ chịu.
Đặt kẹo hồ lô vào tay cô, lên tiếng nhắc nhở.
"Anh ít thôi."
An Tịnh Nhã hơi mỉm cười đưa kẹo hồ lô lên ăn, vị ngọt cứ như vậy lan tỏa, thật dễ chịu.
"Cũng may lần này cô tỉnh không gặp ác mộng nữa."
An Tịnh Nhã đang nhai một viên kẹo hồ lô liền dừng lại.
Đúng rồi, lần này không còn mơ giấc mơ kì lạ đó nữa.
Những giấc mơ mà mỗi lần cô tỉnh lại, tất cả đều biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
Mộng Phạn kệ lệ xách đồ đi vào, nhìn An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành ở cùng nhau liền cười ngoác hết cả miệng, mắt thì híp lại một đường.
Thấy Cao Minh Thành nhìn mình bằng ánh mắt như đang nhìn một sinh vật kì lạ, Mộng Phạn liền tắt nụ cười giơ đồ ăn lên.
"Thiếu gia, những món cậu nói làm, đầu bếp đã làm xong hết rồi.
Em nói với họ cậu cũng đang ở đây, nên họ làm nhiều hơn một phần.
Cô cậu ăn để em dọn ra."
Cao Minh Thành cũng là sáng giờ chưa ăn, gật đầu kêu Mộng Phạn bày ra.
Bánh Pudding, bánh khoai môn, ngô nướng, thịt xiên nướng, gà hấp.
Mùi đồ chiên, mùi gà hấp hòa quyện vào nhau, An Tịnh Nhã bị thu hút nhìn chằm chằm về phía trước, dù phía trước chỉ là một màu đen u tối.
"Cho tôi ngô nướng."
"Không được."
Cao Minh Thành vừa tự tay múc gà hầm từ nồi sứ ra bát vừa trả lời An Tịnh Nhã.
"Ăn gà trước đi, ngô nướng để ăn sau."
Đặt bát gà vào tay An Tịnh Nhã, nhưng vài giây sau liền bê lên lại, múc một thìa đầy thịt gà đưa lên bên miệng An Tịnh Nhã.
"Há ra."
An Tịnh Nhã lắc đầu ngậm chặt miệng.
"Đừng bướng nữa, há ra."
"Tôi muốn ăn ngô nướng trước."
"Sao cô bướng thế nhỉ? Tôi bảo há ra....! HÁ RA!"
Hai chữ cuối cùng Cao Minh Thành liền lên giọng.
An Tịnh Nhã đành há miệng ăn gà hầm trước.
Mộng Phạn ở bên kia đã sắp bị một màn này làm cho trấn động đến mức tim đập loạn xạ, vội vàng rút điện thoại ra lén chụp rất nhiều kiểu ảnh.
[Thiếu gia tự tay đút gà hầm cho thiếu phu nhân ăn, thiếu phu nhân còn làm nũng không chịu ăn.
Cuối cùng phải để thiếu gia dọa nạt, thiếu phu nhân mếu máo dỗi nhưng vẫn ăn.
Còn kêu nhà bếp làm rất nhiều đồ ăn, bánh Pudding, bánh khoai môn mà thiếu phu nhân thích mang đến bệnh viện.]
Tay Mộng Phạn liền một mạch nhấn chữ, sau đó nhấn gửi đi, rồi cất điện thoại vào túi vui vẻ múc một bát gà hầm khác đưa cho Cao Minh Thành.
Đầu bên kia nhận được tin nhắn, xem hình xong liền vui vẻ hạnh phúc vỗ đùi cái đét.
Người đàn ông ngồi ngả lưng trên giường thấy vậy liền nói.
"Bà làm sao thế?"
Bà Cao vui vẻ cầm điện thoại đến trước mặt cho chồng mình xem.
"Ông xem, ông xem.
Con trai và con dâu hai đứa nó tình cảm đây này.
Thằng này, lúc mẹ ở nhà thì tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ, mẹ đi chưa được bao lâu đã thế này.
Trời ơi! Tôi hạnh phúc chết mất ông ơi."
Cao phu nhân cơ hội là quá đỗi hạnh phúc, vừa cười vừa lau nước mắt.
Ông Cao bên cạnh liền vỗ vai bà, đưa tay