Từ xa, có vài đại thần nghe được tin Hoàng hậu An Hi đang ở cổng thành muốn mở cổng thành ra sa trường thì hốt hoảng chạy đến, sau đó cũng quỳ rạp xuống xin Hoàng hậu hồi cung.
Một vị đại nhân trong đó khẩn khoản cầu xin nói.
"Hoàng hậu nương nương, người là bậc mẫu nghi thiên hạ, sao có thể ra sa trường được.
Hơn nữa, nếu người ra đó bị làm sao, Hoàng thượng nhất định sẽ trách tội chúng thần.
Hoàng hậu nương nương, khẩn xin người hồi cung."
Những quan đại thần cùng những nô tỳ thái giám khác cũng lần lượt đồng thanh khẩn xin Hoàng hậu hồi cung.
An Hi ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Các ngươi một câu Hoàng hậu, hai câu Hoàng hậu, nhưng xem thái độ của các ngươi bây giờ có ai coi bổn cung là Hoàng hậu."
Các quan đại thần nghe vậy sắc mặt cả kinh biến sắc sợ hãi.
Hoàng thượng trước giờ sủng ái Hoàng hậu, yêu thương và coi trọng nàng, có ai lại dám ở trong cung dám coi nàng không phải Hoàng hậu.
Bọn họ họ phải là muốn rơi đầu rồi đâu.
An Hi tức giận chỉ vào từng người nói: "Gọi bổn cung một tiếng Hoàng hậu, nhưng lệnh của bổn cung có ai nghe.
Bổn cung nói mở cổng thành, các ngươi có mở không?"
"Hoàng hậu xin người bớt giận."
Mọi người đều cúi rạp xuống đồng thanh nói.
Hoàng hậu An Hi tức giận xoay người trở lại cung.
Ngồi ở trên ghế đá trong vườn hoa nhìn lên trời, gương mặt Hoàng hậu An Hi thất thần suy nghĩ, không ai dám lại gần nàng.
Nàng trước giờ tính tình nhu thuận rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận, không ai dám lại gần nàng, ngay cả Hoàng thượng cũng vậy.
Xuân Hoa đi đến, nhẹ gọi một tiếng.
"Nương nương."
Hoàng hậu An Hi vẫn như cũ không có phản ứng lại, đôi mắt chỉ nhìn chăm chăm lên bầu trời đêm với những ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng.
Xuân Hoa quỳ sát bên chân An Hi, nói nhỏ với nàng.
"Nương nương, nô tỳ đã bí mật liên hệ với Ân thị vệ, ngài ấy canh ba sẽ đến đây, người đừng lo lắng quá."
Hoàng hậu An Hi lúc này mới nhìn đến nô tỳ Xuân Hoa, nhìn nàng như muốn chứng minh nàng có nói thật không.
Xuân Hoa vội đưa tay đỡ An Hi đứng dậy.
"Nương nương, người vào nghỉ trước đi.
Ân đại nhân đến nô tỳ sẽ gọi dậy.
Nếu người muốn đến chỗ Hoàng thượng, e rằng sẽ phải đi một quãng đường xa, người tốt hơn nên đi nghỉ ngơi trước."
An Hi nằm ở trên giường, nhưng nàng không có ngủ, hai mắt mở to nhìn về phía trước.
"Nương nương, Ân đại nhân đến rồi."
Xuân Hoa đỡ An Hi xuống giường, khoác áo vào cho nàng dẫn ra ngoài.
Ân Ly trước tiên hành lễ với nàng, sau đó đưa một bọc đồ cho Xuân Hoa dặn.
"Ngươi dẫn Hoàng hậu vào thay y phục, tô một chút nhọ này lên mặt, đầu tóc đơn giản một chút, giả làm nô tỳ bị đưa ra khỏi cung đến nơi khác.
An Hi nhìn Ân Ly mỉm cười, nói.
"Ân đại nhân, cảm ơn ngài.
Gặp Hoàng thượng rồi, ta sẽ nói chàng ấy không phạt ngài.
Là ta ép ngài đưa ta đến đó."
Ân Ly vội quỳ xuống chắp hai tay lên trước.
"Hoàng hậu, thần không dám nhận.
Thần là thị vệ của Hoàng thượng, lần này được giao trọng trách ở lại cung bảo vệ Hoàng hậu, lại to gan giúp người trốn khỏi cung, khó tránh phải sẽ bị phạt.
Nhưng nếu thần không giúp người, người cũng nhất định sẽ tìm cách đến đó bằng được."
Hoàng hậu An Hi kiên định nhìn Ân Ly cười một tiếng.
Quả không hổ danh là Ân đại nhân–Ân Ly thị vệ xuất chúng bên cạnh Hoàng thượng.
Ý của nàng, cũng đoán ra được.
An Dạ Quốc cách tuy nói là nước láng giềng của Hoa Quốc nhưng để người trong thành An Dạ Quốc đến thành Hoa Quốc có hơi xa, nhưng nếu là thị vệ của An Dạ Quốc sẽ khác đám lính thường, thời gian đi nhất định rút lại chỉ còn một nửa.
Suy tính một chút để An Dạ Quốc cho người đến giúp Hoàng hậu trốn, chi bằng là thị vệ thân cận bên cạnh Hoàng thượng đưa nàng ra khỏi cung vẫn sẽ tốt hơn, tránh nhiều tiếng nói trái chiều về sau.
Hoàng hậu An Hi lúc này mặc trên mình bộ y phục giản dị của chúng nô tỳ, tóc búi đơn giản lên, cài một cây trâm nhỏ để giữ.
Hoàng hậu nàng ngày thường ít khi cần trang điểm vẫn là tuyệt sắc giai nhân, lúc này cũng thật là khó khăn.
Vì không thể bôi nhiều nhọ đen nên gương mặt An Hi nàng vẫn sắc nét và nổi bật.
Xuân Hoa khó khăn không biết nên xử lý như thế nào.
Ân Ly ở ngoài gõ nhẹ cửa, Xuân Hoa bỏ đồ xuống đi ra ngoài, sau đó trở vào trên tay cầm một thứ gì đó là lạ.
"Nương nương, Ân đại nhân nói dán cái này lên mặt, người...."
Hóa ra là một miếng dán, hình thù lại giống như vết sẹo do bị bỏng.
An Hi không chần chừ kêu Xuân Hoa dán lên mặt cho mình.
Sau đó nàng kêu Xuân Hoa đeo thêm một cái khăn che mặt màu trắng che đi vết sẹo giả này.
An Hi bước chân nhẹ nhàng bước bên cạnh xe ngựa đi đến cổng thành, đằng sau là