An Hi cùng Xuân Hoa bị đưa về đại bản doanh của quân Bắc Triều, sau đó đi vào căn lều lớn nhất ở chính giữa đại bản doanh.
Cưu Ma La Thập là Thái tử Bắc Triều, là người trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú, nét mặt lại có chút cợt nhả mơ hồ.
Khi được đưa vào trong căn lều lớn, Cưu Ma La Thập đang cùng huynh đệ uống rượu.
Quét mắt nhìn phó tướng của mình dẫn hai nữ nhi đi vào, cười cợt nói.
" A Phàm Đề, có muốn góp vui cho tiệc của trẫm, ngươi cũng nên chọn người một chút chứ.
Đưa hai nữ nhi Hoa Quốc đến đây, để trẫm lấy máu rửa kiếm sao?"
"Bẩm thái tử, hai người này là nữ nhân An Dạ Quốc, thần vừa bắt được ở trong rừng."
"Hử?? Nữ nhân An Dạ Quốc sao lại ở đây?"
"Dân nữ tên họ Xuân Nhi, muội muội là Xuân Hoa.
Lúc nhỏ lưu lại đến Hoa Quốc, trước giờ sống ở chân núi.
Vài hôm trước lên núi hái thuốc, chẳng may ngã bị thương, rồi lạc trong rừng."
Cưu Ma La Thập cầm bát rượu trong tay, lắc nhẹ cho rượu sánh ra ngoài, nói: "Trẫm cho ngươi nói chưa."
An Hi ngẩng mặt nhìn lên, đôi mắt phượng của nàng nhìn thẳng vào Cưu Ma La Thập, giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng nói:
"Thái tử vừa rồi không phải có hỏi sao? Không phải đều phải trả lời, dân nữ xin trả lời trước, tránh làm mất thời gian cuộc vui của Thái tử."
Cưu Ma La Thập nghe xong liền cười lớn, vỗ bàn đứng dậy đi xuống, hướng An Hi đi tới.
Xuân Hoa nét mặt có chút hốt hoảng nắm chặt tay áo An Hi.
An Hi lại nét mặt bình tĩnh đối diện.
Cưu Ma La Thập đi xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào An Hi, sau đó đi quanh nàng, vừa đi vừa nói: "Lần đầu tiên trẫm gặp một người, nhìn thấy trẫm không thèm hành lễ, còn dám nhìn thẳng vào mắt trẫm nói chuyện."
Sau đó đưa tay nâng cằm An Hi lên, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Mắt phượng sao? Dung nhan hẳn phải rất xinh đẹp.
Nhưng...gan cũng quả thật lớn."
Xuân Hoa theo bản năng vội quỳ xuống, hốt hoảng nói:
"Thái tử, tỷ tỷ dân nữ hôm qua bị trượt chân ngã ở trên núi, chân bị thương nên không thể hành lễ được.
Thái tử xin người tha cho tỷ muội dân nữ."
Cưu Ma La Thập cười lớn một tiếng, cúi xuống ghé sát tai An Hi nói: "Muội muội của nàng có vẻ biết điều hơn nàng."
An Hi đưa mắt nhìn Xuân Hoa quỳ bên cạnh, đưa tay kéo nàng ấy đứng dậy.
"Thái tử, tỷ muội dân nữ trước giờ sống trong núi, không hiểu những phép tắc trong cung."
"Trẫm lại thấy, cách nói chuyện của nàng không giống người ở trong núi."
Vừa nó Cưu Ma La Thập liền đưa tay lên muốn tháo mạng che mặt của An Hi xuống, An Hi vội nghiêng đầu né tránh, lùi lại một bước.
"Thái tử, tỷ muội dân nữ lúc nhỏ nô đùa, mặt cả hai chẳng may bị phỏng.
Trước giờ luôn là như vậy, chỉ sợ tháo xuống khiến Thái tử hoảng sợ."
Cưu Ma La Thập đưa tay về, cười một tiếng.
"Trẫm vẫn muốn nhìn."
An Hi im lặng một lúc giống như đang suy nghĩ, sau đó đưa tay lên tháo mạng che mặt xuống để lộ nửa gương mặt bị phỏng xấu xí, sau đó lại nhanh chóng đeo lại.
Cưu Ma La Thập nhìn chằm chằm An Hi thật lâu, sau đó cười quay sang A Phàm Đề ra lệnh.
"Giữ người lại.
Đưa sang căn lều phía Tây cho họ ở."
"Thái tử, cái này...."
Cưu Ma La Thập nhìn A Phàm Đề cười nhếch môi một cái, A Phàm Đề liền lập tức im lặng làm theo.
Lúc vào đến trong căn lều nhỏ, An Hi thở nhẹ một tiếng vuốt vuốt ngực.
Xuân Hoa liền ngồi xuống bên chân nàng lo lắng hỏi.
"Nương nương, người có sao không? Vừa rồi, người quả thật dọa sợ nô tỳ rồi."
An Hi vội đưa tay bịt chặt miệng Xuân Hoa lại, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi ra dấu hiệu nói nhỏ.
"Muội ấy, ở đây tai vách mạch rừng, muội đừng gọi ta như vậy."
Xuân Hoa gật đầu như đã hiểu, vội sửa lại.
"Tỷ tỷ...."
"Chúng ta trước tiên giấu thân phận ở đây trước, đợi một hai ngày ta tìm cách để chúng ta bỏ trốn."
Xuân Hoa liên tục gật đầu, rồi đưa tay lên muốn xem vết thương của An Hi sai đó lại rụt tay lại, mặt như sắp khóc rồi.
An Hi cười chí nhẹ lên trán nàng nói.
"Muội đó xem kìa.
Ta cũng chỉ là bị thương nhẹ, không cần quá lo lắng."
Vừa nói xong cửa lều liền mở ra, Xuân Hoa vội vàng từ dưới đất đứng dậy nép ra sau An Hi.
Cưu Ma La Thập đưa tay ra hiệu cho tên lính đằng sau bê hai khay quần áo cùng 1 khay thuốc đi vào.
"Xuân Nhi cô nương, trẫm vừa rồi nghe nói nàng bị thương nên mang đến đây cao dược quý hiếm của Bắc Triều và vài bộ quần áo của nữ nhi Bắc Triều." Sau đó nhìn An Hi vẫn im lặng nhìn liền nói tiếp.
"Sao? Không đa tạ trẫm sao?"
"Đa tạ thái tử quan tâm."
"Có cần ta giúp nàng bôi thuốc không?"
An Hi ngẩng mặt lên nhìn thắng vào Cưu Ma La Thập, đôi mắt như biết cười nói: "Thái tử, nam nữ thụ thụ bất thân.
Hơn nữa, dân nữ cũng có phu quân rồi."
"Coi như bổn vương hôm nay, tạm tin lời nói dối của nàng."
Cưu Ma La Thập cười nói rồi chắp tay ra sau hiên ngang rời đi.
........
Ngày hôm sau khi trời sáng, An Hi liền ra khỏi lều, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó liền đi thong thả như người đi dạo quanh bản doanh của Bắc Triều.
Nàng quan