An gia quả thật là tổ chức một bữa tiệc rất long trọng, ở cổng là một dàn toàn siêu xe đắt đỏ, đại sảnh An gia nhìn đâu cũng toàn ông to bà lớn, những nhân vật có máu mặt.
An Thẩm cùng Kỷ Ái Hà ở tại sảnh đón tiếp khách mời, cũng có không ít người nhân cơ hội này đến xu nịnh móc lối quan hệ.
An gia và Cao gia liên hôn, giá trị cố phiếu An gia lên như diều gặp gió.
Bây giờ Đại tiểu thư An Hi Văn còn vừa đoạt giải ảnh hậu, nhân khí tốt như vậy, ai mà không muốn bám vào.
"Tôi nói này Cao tổng, ông là người có phúc nhất trong số tất cả những người chứng ta đó."
"Lão Vương, ông nói quá rồi.
Nghe nói con trai lớn của ông vừa tốt nghiệp trường danh tiếng, con trai nhỏ cũng đậu vào trường danh tiếng, con gái thì có thương hiệu nước hoa nổi tiếng."
"Ôi! Ông cứ nhắc đến cái chuyện nhỏ này nhà tôi làm gì.
Xem ông kìa, có hai cô con gái, đứa nhỏ...tuy bây giờ không còn bình thường nhưng không phải nói mười tám tuổi tốt nghiệp trường danh tiếng ở Mĩ sao, bây giờ còn đang làm Cao phu nhân danh giá.
Con gái lớn xinh đẹp lại thông minh, còn là ảnh hậu, là nghệ sĩ của công ty giải trí lớn nhất cả nước.
Tôi nói, nếu con trai lớn của tôi hơn tuổi Hi Văn, tôi liền lập tức đưa người sang hỏi cưới con bé rồi.
À, hay hỏi Hi Văn xem con bé có thích người ít tuổi hơn không."
Hai người trò chuyện cười đến ngoác cả miệng đủ để hiểu cả hai đang tự hào về con cái nhà mình như thế nào.
An Thẩm nghe nhắc đến còn gái thứ hai, mặt làm ra vẻ chán ghét không giấu được, nói:
"Trời ơi, ông nghe tin đồn nhảm ở đâu vậy.
Con bé kia ngoài việc suốt ngày bệnh tật ra thì có làm được gì, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng cũng chỉ là lời đồn.
Cũng không hiểu Cao gia nghĩ cái gì mà lại chọn làm con dâu, chắc là Cao tổng bên đó chưa có ý định kết hôn, lên bà phu nhân mới chọn đại nó.
Dù sao tàn phế cũng đâu làm được gì.
Còn con bé Tiểu Văn, để tôi hỏi con bé giúp ông xem nó có thích người ít tuổi hơn không, tôi là cứ phải chọn thật kĩ người chồng cho thật xứng với con bé."
Những người xung quanh nghe An Thẩm nói, ai nấy đều bật cười.
An phu nhân–Kỷ Ái Hà ở bên kia cũng được hết quý bà này đến quý bà khác tiến đến bắt chuyện, nịnh nọt.
Lúc này, đèn trong sảnh liền tắt hết, chỉ có một ánh đèn chiếu xuống phía cầu thang.
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ xuất hiện trong bộ đầm đuôi cá ôm body màu đỏ nóng bỏng từ trên cầu thang đi xuống.
An Hi Văn lộng lẫy kiêu sa xuất hiện như một nàng công chúa xinh đẹp được bao người ngước nhìn.
Lúc này, ở bên ngoài cổng cũng có một chiếc xe đang tiến vào, trên mui xe có biểu tượng hình đầu sư tử.
Người quản gia của An gia vội chạy vào trong báo tin.
Lúc này An Hi Văn đang đứng giữa ba mẹ mình, chào hỏi và cảm ơn mọi người, nở nụ cười như một nữ thần đốn tim hết những chàng trai đang có mặt ở đó.
"Lão gia, bên Cao gia đến rồi."
An Thẩm gật đầu như đã hiểu, ra hiệu người quản gia đi xuống, nhìn An Hi Văn nói nhỏ.
"Tiểu Văn, Cao tổng đến rồi."
An Hi Văn dừng lại đưa mắt nhìn ra ngoài, nụ cười cong lên càng đậm.
An Tịnh Nhã...!đến rồi sao? Để tao xem, ngày hôm nay ở tại đây, mày làm thế nào để thoát nhục.
"À mọi người phiền tránh đường một chút được không ạ.
Cao tổng cùng Tiểu Nhã đến rồi, mọi người cũng biết em gái tôi đi lại không tiện, nên để tôi ra đón con bé."
An Hi Văn cúi người vẻ lịch sự, cùng dịu dàng, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
An Thẩm cùng Kỷ Ái Hà đương nhiên cũng sẽ đi theo, những người còn lại cũng sẽ không chôn mình tại chỗ nha.
Cứ như vậy tất cả đều kéo nhau ra ngoài xem kịch hay, hận không thể kéo cả cánh phóng viên nhà báo vào.
Chiếc xe sáng bóng xuất hiện trước sảnh An gia, biểu tượng đầu sư tử trên mui xe thể hiện đầy uy lực cùng khí thế.
Cao Minh Thành bước xuống xe trong bộ đồ vest màu xanh lam được cắt may tỉ mỉ lịch lãm.
Những tiêu thư khuê cát ở đó đều hận không thể chạy vù đến mà ôm lấy người, ôm lấy một cái đùi cũng đủ để họ sung sướng mấy ngày rồi.
Cao Minh Thành khẽ liếc mắt nhìn, sau đó đi vòng sang bên kia, nơi đối diện với ánh mắt của cả trăm người ở đó, đưa tay mở cửa xe.
Những người kia đứng trên bậc cao, hiện không nhìn được người ngồi bên trong, nhưng đều có thể nhìn thấy tà váy màu xanh đính đá quý sáng lấp lánh.
Cao Minh