Phòng họp vốn còn đang xôn xao, ồn ào, nhưng ngay lúc An Tịnh Nhã đi vào lại im lặng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Không phải e sợ hay gì, mà đơn giản ai cũng bất ngờ trước dáng vẻ của An Tịnh Nhã.
Vốn biết Cao tổng phu nhân tuổi mới hai mốt, nhưng giờ gặp rồi mới thấy, có phải là trẻ quá rồi không.
Có một số người bản tính đàn ông quá cao, nhìn thấy An Tịnh Nhã cả người thon thả trẻ trung lại xinh đẹp, nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào.
Với thân hình này, An Tịnh Nhã nếu bước vào giới giải trí, chắc chắn rằng chỉ trong một thời gian ngắn liền có thể nổi hơn cả An Hi Văn của hiện tại.
An Tịnh Nhã đưa mắt đánh giá từng người, có người nghiêm túc tức giận tỏ ý không hài lòng, có người lại lộ rõ bản chất con sói, đôi mắt háo sắc lộ rõ trên mặt.
"Các vị...."
An Tịnh Nhã đứng trước bàn họp, hướng tất cả cổ đông nở nụ cười lịch sử xã giao, cúi đầu chào, nói:
"Các vị, có thể các vị đã biết tôi là ai.
Nhưng dù sao hôm nay cũng là tôi đến chào hỏi mọi người, tôi cũng xin được giới thiệu lại.
Tôi tên An Tịnh Nhã.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là người tiếp quản giải trí Peony."
Có một vị cổ đông ngồi ngay đầu bàn họp đập mặt tay xuống bàn, liếc đôi mắt đầy vết chân chim sắc như dao của mình nhìn An Tịnh Nhã.
"Cô là vợ của Cao tổng, trên danh nghĩa chúng tôi đều sẽ tôn trọng cô.
Nhưng việc này chúng tôi đều không thể chấp nhận được."
"Tôi hiểu." An Tịnh Nhã xoay ghế một vòng ngồi xuống, hai tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ từng tiếng, đưa mắt nhìn từng người, nói:
"Tôi còn có việc bận, mọi người cũng còn công việc của mình nên tôi sẽ nói ngắn gọn trong cuộc họp chào hỏi này.
Tôi biết suy nghĩ của các vị, cũng đồng tình với sự phản đối của các vị.
Tôi thừa nhận, bản thân có tấm bằng tốt, nhưng không có kinh nghiệm, thêm nữa là tuổi còn trẻ.
Một mình tôi tiếp quản giải trí Peony đương nhiên là không thể, vậy nên rất cần sự quan tâm và giúp đỡ của các vị ngồi đây."
"Như cô đã nói.
Peony là công ty giải trí hàng đầu, bây giờ giao cho một người mới ngoài hai mươi tuổi tiếp quản, Cao tổng có phải là không coi trọng chúng tôi, không coi trọng sự lỗ lực và cống hiến của chúng tôi vào Peony trong suốt thời gian qua không."
Những người còn lại nghe xong đều gật gù đồng tình nói "phải đó." An Tịnh Nhã ngược lại vẫn rất bình tĩnh, cô hướng mắt nhìn đến người vừa lên tiếng, cũng chính là người ngồi ngay vị trí đầu của bàn họp bên tay trái cô.
"Ông là giám đốc Khang Dụ, tổng giám đốc cũ của Peony có phải không.
Minh Thành anh ấy đã nhắc về ông rất nhiều khi nói chuyện với tôi, anh ấy còn đặc biệt nhắc nhở tôi là phải luôn theo sát học hỏi ông nữa.
Thời gian tới làm phiền giám đốc Khang rồi."
"Cao tổng phu nhân quá lời rồi, lão già này thật không dám nhận."
Khang Dụ hừ một tiếng nói lời mỉa mai.
An Tịnh Nhã từ trên ghế đứng dậy, nhìn toàn thế mọi người kiên định nói.
"Nếu tôi có thể đảm bảo với các vị, tôi trong thời gian ngắn có thể giúp Peony đem về khoản lợi lớn, mong rằng các vị ở đây có thể đối với tôi thừa nhận cái ghế này."
Vừa nói An Tịnh Nhã vừa xoay chiếc ghế mình vừa ngồi, hướng tất cả nở một nụ cười tự tin cùng kiên định.
Khang Dụ lúc này liền nói: "Nếu cô không làm được điều đó thì sao? Thu về doanh thu lớn cho Peony."
"Nếu vậy, cái ghế này tôi không ngồi nữa, cũng sẽ rút chân ra khỏi giải trí Peony."
"Phu nhân...."
Giang Minh Triết trợn tròn hai mắt từ cửa đi vào nhìn An Tịnh Nhã.
Trời ơi, nếu để tổng tài nghệ được, cậu chết chắc rồi.
Phu nhân ơi, ngài lấy đâu ra tự tin mà có thể làm như thế được, lần này thì toang thật rồi.
Cô là người trẻ, còn những người ngồi đây đều là những con cáo già, họ đối với cô có thể phục tùng dễ dàng sao.
"Nếu vậy cứ như lời Cao tổng phu nhân nói.
Cuộc họp kết thúc."
"Tôi vẫn còn lời cuối muốn nhắc nhở mọi người."
Mọi người vừa đứng dậy định rời đi thì bị lời nói của An Tịnh Nhã cản lại.
"Tôi nếu ở Peony quản lý khiến Peony gặp tổn thất lớn, tôi ngược lại sẽ không mất cái gì.
Bất quá tôi có thể xin chồng mình một công ty khác.
Nhưng còn các vị, những người gắn bó lâu năm, nếu Peony thật sự gặp bất trắc, các vị chính là chịu thiệt lớn nhất.
Vậy nên, nên làm cái gì và không nên làm cái gì, các vị hẳn là hiểu rõ hơn kẻ chân ướt chân ráo mới vào nghề như tôi.
Lời cũng đã nói xong, tôi còn có việc xin phép đi trước."
An Tịnh Nhã nói xong mỉm cười cất bước đi ra ngoài, bỏ lại những con cáo già đứng đưa mắt nhìn nhau.
Giang Minh Triết nhìn vào phòng họp, thầm đưa ra quyết định.
Việc này nhất định phải nói với Cao tổng để ngài ấy ra tay trước.
Phu nhân dù sao cũng sẽ không thể đấu lại được những con cáo già lâu năm này được.
An Tịnh Nhã dành cả ngày ngồi trong phòng xem kĩ một loạt thông tin của các quản lý ở Peony, xem hết cả một ngày vẫn không tìm thấy người ưng ý.
Cô tựa người ra sau, có chút mệt mỏi nghĩ.
Quả thật tìm một quản lý tốt đúng là khó quá mà, được cái này lại mất cái kia.
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn một sấp tài liệu chất cao, đột nhiên vẻ mặt biến đổi.
Cô đưa tay lật qua