Hôm nay lúc An Tịnh Nhã đi đến công ty, ở đại sảnh tình cờ gặp lại người quen.
"Lưu Cẩn Thiên!!?"
Lưu Cẩn Thiên hình như đang vội vã đi ra ngoài, nghe tiếng gọi liền chú ý sang bên cạnh, nhìn thấy tiếng gọi là của ai, liền cúi đầu chào.
"Cao tổng phu nhân."
"Không cần khách sáo như vậy.
Tôi nhớ cậu từng nói cậu cũng là diễn viên, là diễn viên của Peony sao?"
Lưu Cẩn Thiên vội vã đưa mắt nhìn ra ngoài, trả lời, "Đúng vậy."
An Tịnh Nhã cười một tiếng, phẩy phẩy tay.
"Nếu có chuyện gấp vậy đi đi.
Rảnh rồi tôi mời cậu ăn bữa cơm thay cho lời cảm ơn vì lần trước."
Lưu Cẩn Thiên gật đầu sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
An Tịnh Nhã xoay người đi đến thang máy, vừa đi vừa nói với Giang Minh Triết đi phía sau.
"Cậu mang tư liệu của Lưu Cẩn Thiên đến phòng làm việc cho tôi."
"Phu nhân, ngài định..."
An Tịnh Nhã cong môi cười bước vào thang máy, "Dù sao cũng là ân nhân, không lên chỉ mời một bữa cơm, hơn nữa nếu như anh ta có năng lực, tôi cũng không tiếc việc bồi dưỡng thêm một nhân tài."
An Tịnh Nhã ở trong phòng làm việc xem hết một loạt tư liệu về quản lý hôm qua chưa xem xong, đặc biệt có hai tư liệu được đặt riêng ra, một cái là ghi Lâm Thư Di, một cái ghi Tạ Tranh.
Lâm Thư Di hiện đang là quản lý của An Hi Văn, phía sau còn dẫn dắt thêm hai diễn viên có thực lực nữa đều là diễn viên tuyến hai.
Học vấn không tồi, cũng là tốt nghiệp đại học nghệ thuật Đế Hoa, đại học có tiếng nhất cả nước.
Có thể dẫn dắt An Hi Văn như vậy, năng lực đương nhiên không tầm thường, thủ đoạn đương nhiên phải có, được mệnh danh là quản lý vàng trong giới giải trí, không ít người muốn được cô ta dẫn dắt.
Nhưng bên cạnh đó, hai diễn viên tuyến hai của cô ta đều đã từng dính tin đồn được đại gia bao dưỡng và sử dụng quỹ tắc ngầm với bên nhà đầu tư để dành vai diễn.
Không có lửa làm sao có khói, nếu thực sự không có điểm đáng ghi sao có thể bị bóc mẽ lên như vậy.
Nói như vậy, ngoại trừ An Hi Văn, đằng sau có gia tộc An gia chống lưng, những nghệ sĩ khác dưới trướng Lâm Thư Di đều là dùng quy tắc ngầm mà đi lên.
Lâm Thư Di này, làm quản lý cũng thật vấy bẩn giới giải trí rồi.
Lúc đang xem dở, cửa phòng vang lên tiếng gõ, An Tịnh Nhã mời vào, lại bất ngờ là Angel đến.
Angel tay xách vài cái túi, cười tươi rạng rỡ đi đến bên bàn làm việc của An Tịnh Nhã, đặt vài túi đồ lên bàn, nói: "Chị dâu họ, mới ra viện liền vất vả như vậy.
Em có mua vài hộp thuốc bổ, mang đến làm quà chúc mừng cho chị."
Có lòng tốt như vậy, An Tịnh Nhã mỉm cười thân thiện, "Em họ có lòng rồi."
"Không nghĩ đến, chị dâu họ lại có hứng thú với công việc này." Angel liếc nhìn những tài liệu trên bàn, chú ý đến tài liệu ở trước mặt An Tịnh Nhã có chữ Lâm Thư Di.
"Chị đang tìm quản lý sao?"
Lâm Thư Di hiện tại là quản lý vàng, ai ai cũng nhắc đến với lòng ngưỡng mộ, Angel cũng thuận theo tự nhiên mà chú ý đến.
Angel tuy trên danh nghĩa là nghệ sĩ thuộc Peony, nhưng đồng thời cũng là nghệ sĩ quốc tế lên không thuộc sự quản lý của Peony, quản lý cũng là người Mĩ cô ta đưa về.
"Vào công ty, cũng muốn tìm nhân tài một chút."
"Lâm Thư Di này có tài, cũng có thủ đoạn, thích chơi chiêu để giành vai diễn cũng như hợp đồng.
Không phải chị dâu họ thích kiểu quản lý như vậy chứ?"
An Tịnh Nhã nhìn Angel cười ngây thơ trong sáng ở trước mặt, "Không nuốt nổi."
Angel hôm nay đến đây, tỏ ra thái độ thân thiện yêu quý chị dâu, này là đang muốn làm gì.
"Em cũng phải đi rồi, anh họ hẹn em ăn trưa, không thể đến trễ được.
Chị dâu họ nhớ uống thuốc bổ này nhé."
Bảo rồi mà, ngoài việc đưa thuốc bổ không phải đang khoe sao?
Angel vừa quay mặt đi, tức khắc nét mặt liền thay đổi, không phải dáng vẻ đáng yêu lúc này, ngược lại lúc này hận ý đầy trong mắt.
Ra tay quá nhiều lần đều không thành, ngược lại thành giúp kẻ thù hồi phục, Angel kẻ theo lời Albert thời gian này ngoan ngoãn làm bé ngoan đáng yêu.
Albert vì có việc bận nên tạm thời quay trở lại Mĩ, Angel cũng thật sự không có ra tay nữa, ngược lại là đnag hóng trò vui.
Mấy ngày qua nhờ điều tra biết được, An Tịnh