An Tịnh Nhã đại khái đem chuyện kể lại, Cao Minh Thành cũng thật sự chăm chú lắng nghe, nghe xong chỉ hỏi, "Là đàn ông?"
An Tịnh Nhã nhìn mặt người này, thật người biểu thị khó chịu không vui, đưa tay bẹo nhẹ hai má, cười tít mắt nói, "Không có, người ta là đàn ông, nhưng cũng thích đàn ông."
Cao Minh Thành để im cho An Tịnh Nhã bẹo má, "Không lừa anh."
"Không có lừa anh." An Tịnh Nhã dùng nét mặt thật đến không thể thật hơn trả lời.
Cao Minh Thành cũng không nói nữa, kêu An Tịnh Nhã uống sữa rồi vậy nhanh chóng đi ngủ, anh đi tắm sẽ ra sau.
Lúc Cao Minh Thành tắm ra, An Tịnh Nhã đã ngủ.
Hai mắt cô nhắm lại, nhưng có thể thấy là giấc ngủ của cô không sâu.
Cao Minh Thành biết, An Tịnh Nhã vẫn luôn giật mình giữa đêm tỉnh lại, một tiếng động nhỏ cũng liền có thể đem cô đánh thức.
Nằm lên bên kia giường, nghiêng người hôn nhẹ lên trán An Tịnh Nhã, giọng nói nhỏ nhẹ như cơn gió thoảng qua.
"Ngủ ngon."
Đêm hôm đó, An Tịnh Nhã quả thật ngủ ngon, nhưng Cao Minh Thành thì không.
Trước mặt xuất hiện một con đường dài, một chiếc xe ô tô màu trắng sữa từ từ xuất hiện, bên trong xe là một nam một nữ đang ngồi nói chuyện.
"Minh Thành, chút nữa xuống sân bay, em phải về nhà trước."
"Không phải nói gia đình đó không quan tâm em sao.
Hay chúng ta về nước, đến thăm mộ mẹ em trước.
Anh muốn đi gặp mẹ vợ tương lai, xin mẹ cho làm con rể."
Người con gái ngồi bên cạnh nghiêng đầu cười đưa tay bẹo nhẹ cánh tay người đàn ông, mắng "Dẻo miệng, mẹ em đồng ý, nhưng không đồng nghĩa với việc em sẽ đồng ý đâu."
Người con trai bên cạnh liền quay sang cau mày, "Nói yêu anh rồi nhưng không đồng ý cưới anh.
Em coi anh là đồ chơi phải không."
Người con gái ngồi bên cạnh bị chọc cười, cười ha ha nói: "Đúng rồi, anh là món đồ chơi.
Nhưng là....!món đồ chơi tuyệt nhất, muốn được manh đi bên cạnh cả đời."
"Vậy xem như em đồng ý làm vợ anh rồi."
"Không!" Người con gái khoanh tay xị mặt, "Không có hoa không có nhẫn, anh cũng chưa có cầu hôn."
"Em chắc là anh ....."
"A!"
"Sao thế?"
Người đàn ông còn chưa nói dứt lời, người con gái bên cạnh liền kêu lên một tiếng.
"Dây an toàn, sao lại đứt rồi."
Người con giá bỏ pudding đang ăn dở xuống, đưa tay cầm đai an toàn đã đứt làm đôi lên.
Người đàn ông bên cạnh giẫm chân phanh muốn dừng xe lại kiểm tra, nhưng có làm thế nào xe cũng không dừng lại.
Xe đã bắt đầu đi vào đường cao tốc, người đàn ông ở bên này liên tục giậm phanh, còn cô gái ngồi bên cạnh cố gắng ngồi giữ thăng bằng.
Cũng đúng vào lúc này, xe đột nhiên bị xì lốp, trước xe trực tiếp mất lái.
Người con gái ngồi bên cạnh vì không có đai an toàn giữ, đầu đập mạnh về phía trước.
Người đàn ông ở bên cạnh, gương mặt lo lắng hốt hoảng gọi.
"Anthea.....ANTHEA.....ANTHEA...."
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái rơi ra khỏi xe, chàng trai ngồi bên cạnh cũng rất nhanh sau đó nhảy ra khỏi xe, chiếc xe lao vù xuống vực thẳm bên dưới.
Cao Minh Thành giật mình tỉnh dậy, đầu tiên đưa mắt nhìn An Tịnh Nhã đang nằm ngủ bên cạnh, lật chăn đi xuống giường.
Chân bước vội vào phòng tắm té nước lên mặt, mái tóc rủ xuống nhỏ từng giọt nước.
Cao Minh Thành nhìn gương mặt mình trong gương, th ở dốc.
Sao tự nhiên lại mơ giấc mơ như vậy, sao có thể lại nhìn thấy An Tịnh Nhã xuất hiện trước mắt, nhưng tại sao lại gọi là Anthea.
Cao Minh Thành mang tâm trạng treo lơ lửng của mình đi ra ngoài, liếc mắt nhìn An Tịnh Nhã đang ngủ, trong đầu cố gắng nhớ lại những hình ảnh vừa mơ, nhưng bây giờ có nhớ thế nào cũng không nhớ ra được nữa.
"Lúc trước, đã từng gặp cô ấy rồi sao?" Cao Minh Thành lẩm bẩm một câu, sau đó không có ngủ nữa mà đi đến thư phòng.
An Tịnh Nhã buổi sáng tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh đã không thấy ai.
Cao Minh Thành trước giờ đều dậy muộn hơn cô, sao bữa nay lại dậy sớm như vậy.
"Anh hôm nay có cuộc họp nên dậy sớm." Đối diện với thắc mắc của An Tịnh Nhã, Cao Minh Thành vừa đọc báo vừa trả lời.
An Tịnh Nhã gật đầu ngồi xuống ghế, đang định lấy miếng bánh mỳ thịt ăn thì bị Mộng Phạn chạy từ dưới phòng bếp lên cản lại.
"Thiếu phu nhân, cô ăn cái này.
Là Thiếu giá đặc biệt mời một bác sĩ dinh dưỡng đến, giúp cô ngày ba bữa đều ăn đủ chất.
Phu nhân ngài vừa về nước, nhanh như vậy đã phải trở lại Mĩ, vì không yên tâm nên cũng mời thêm một bác sĩ dinh dưỡng đến.
Đồ ăn sáng này là đặc biệt hai bác sĩ dinh dưỡng nên thực đơn cho cô đó."
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn vài