Ngày hôm nay Cao Minh Thành về sớm, lúc vào nhà mới biết An Tịnh Nhã đang ở ngoài vườn hoa, vì vậy trên người vẫn là mặc nguyên bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ đi ra ngoài đó.
Nhìn thấy An Tịnh Nhã an tĩnh nhắm mắt tựa người vào xích đu màu gỗ ở giữa vườn hoa, dưới cây tán cây gỗ rợp mát, Cao Minh Thành nhẹ bước chân từ từ tiến lại.
Lại nhẹ nhàng ở sau xích đu đung đưa nhẹ một chút.
An Tịnh Nhã từ từ mở mắt, sau đó lại nhắm mắt, giọng nói có chút mệt mỏi nói: "Anh đi làm về sớm vậy sao?"
"Biết được em hôm nay về sớm, chúng ta đã lâu rồi không ăn tối cùng nhau, vì vậy chủ động tối nay muốn mời bà xã ra ngoài ăn cơm."
An Tịnh Nhã khẽ cười.
"Mệt lắm sao?"
An Tịnh Nhã ừ nhẹ một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc trong từng tán lá cây.
"Có phải lại thấy đau đầu không? Chủ nhật này chúng ta cùng đến chỗ viện trưởng Đỗ kiểm tra một lượt, sau đó anh sắp xếp thời gian, chúng ta qua Mĩ làm phẫu thuật cho em."
An Tịnh Nhã tựa đầu vào xích đu lắc nhẹ.
"Em muốn giải quyết xong mọi chuyện trước."
Cao Minh Thành hơi cúi người xuống, "Em không cần phải vì An gia mà vất vả như vậy.
Anh vẫn ở đây, vẫn làm đùi lớn để em ôm."
An Tịnh Nhã mở mắt ngửa đầu nhìn Cao Minh Thành cười nhẹ.
"Là bọn họ tự tay hại em, em cũng phải tự tay tặng lại quà cho họ."
Cao Minh Thành đi đến trước mặt An Tịnh Nhã, quỳ một chân xuống, cầm tay An Tịnh Nhã lên, đồng thời tay kia ở trong túi rút ra một hộp nhỏ, vừa mở ra, một chiếc nhẫn sáng lấp lánh xinh xắn hiện ra.
An Tịnh Nhã cúi đầu nhìn anh, trong giây lát lúc Cao Minh Thành đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho cô, trong giây lát theo tiềm thức An Tịnh Nhã liền rụt tay lại.
Cao Minh Thành hơi bất ngờ, rất nhanh đã khôi phục lại ngẩng mặt nhìn An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã chỉ cười nói:
"Anh làm gì vậy? Sao tự nhiên lại đeo nhẫn cho em?"
Cao Minh Thành cũng không có vội đeo lại, mân mê ngón tay An Tịnh Nhã trả lời:
"Vì bản thân còn thiếu em một nghi lễ kết hôn.
Còn chưa cùng em ở lễ đường nắm tay, chưa được tự tay đeo nhẫn cho em, không được cùng em lập lời hứa về tương lai của hai người, chưa được ở trước mặt mọi người hôn em một cái."
An Tịnh Nhã trong kí ức nhớ lại ngày hôm đó, vì không có chú rể, hôn lễ lớn nhưng nghi lễ kết hôn thật tẻ nhạt.
Những lời đàm tiếu những cái chỉ trỏ, chỉ là An Tịnh Nhã ngày hôm đó thờ ơ không quan tâm, bây giờ để ý nhớ lại trái tim âm thầm quặn thắt, là đau lòng.
"Không phải là do anh ngày hôm đó lạnh nhạt em sao?"
"Không phải em lúc đó cũng ghét bỏ anh sao?"
Đúng vậy, hai người họ trước tiên cưới nhau là vì hai bên gia đình muốn.
Bên nữ ghét bỏ, bên nam lạnh nhạt.
Chỉ là không ngờ nhân sinh lại thay đổi đến chóng mặt như vậy, Cao Minh Thành vừa nhìn mặt An Tịnh Nhã liền có cảm giác quen thuộc, cái gọi là tình yêu rung động cũng không nhanh không châm xuất hiện, từ từ nhỏ rồi lớn dần.
Còn An Tịnh Nhã, cô không phải là từ từ, mà giống như hai bản thể cảm xúc khác nhau.
Trước kia cô đối với Cao Minh Thành, chính là một chút rung động cũng không có.
Nhưng sau khi hôn mê vài ngày tỉnh dậy, lại đối với Cao Minh Thành là cảm giác yêu, cảm giác ỷ lại làm nũng.
An Tịnh Nhã có thể không còn nhớ người đàn ông kia nữa, nhưng Cao Minh Thành lại từ chữ từng chữ mà người đàn ông kia nói đều đem ghi nhớ lại.
Thậm chí nếu vào thư phòng anh, nơi bàn làm việc ngay lúc này vẫn còn rất nhiều tư liệu về thời vua Cao Lãnh Hoa Quốc được gấp lại để ở đó.
Cao Minh Thành vẫn luôn âm thầm tìm hiểu về cái gọi là bi kịch của năm đó.
Tại sao Hoàng đế Cao Lãnh lại đột nhiên với Hoàng hậu của mình phế đi, sau khi chết lại viết di chiếu để lại khôi phục danh hiệu cho nàng? Hơn nữa, sau khi Hoàng hậu sinh hạ thái tử cho đến khi bị phế hậu và bệnh chết, ngoại trừ việc Hoàng hậu đến sa trường bị quân Bắc Triều bắt lại và được Hoàng đế cứu, ngoài ra không hề có bất kì một ghi chép nào về nàng nữa.
Cao Minh