An Tịnh Nhã nói xong xoay người một đường đi thẳng ra ngoài trở lại văn phòng.
Giang Minh Triết nhìn biểu cảm tức giận của An Tịnh Nhã, cũng không làm phiền xin phép ra ngoài.
An Tịnh Nhã chống tay ở trên bàn, đọc sơ qua mấy kịch bản mà Đông Phương Trúc đưa, còn xem qua các hợp đồng đại diện cho nhãn hiệu nhỏ, hợp đồng quảng cáo điện thoại, mỹ phẩm....!Liếc mắt nhìn đã đến giờ ăn trưa, An Tịnh Nhã suy nghĩ một chút liền gọi Giang Minh Triết vào.
"Chúng ta qua tập đoàn Cao thị, tôi muốn mời Cao tổng của chúng ta một bữa trưa."
Thời gian này bận rộn, An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành thời gian gặp mặt nhau rất ít, nhiều hôm cùng ăn bữa tối, nhưng cũng có hôm Cao Minh Thành đi bàn công việc về muộn.
Xe của An Tịnh Nhã vừa dừng trước tập đoàn Cao thị.
Giang Minh Triết xuống trước mở cửa xe.
An Tịnh Nhã cầm theo túi xách, giày cao gót đặt nhẹ xuống nền gạch, từng bước nhẹ nhàng bước vào.
An Tịnh Nhã bước vào trong, khí thế quả thật không nhỏ.
Cô hiện tại cũng không còn phải là phế vật của An gia bị người ta khinh bỉ ngày nào nữa.
An Tịnh Nhã của hiện tại, tổng tài phu nhân Cao thị dưới một mà trên vạn.
Trên người cô lúc này, khí thế quyền lực, trong tay còn có tiền, có ai dám ở trước mặt cô nhướng mày khinh thường nữa.
Rất nhiều nhân viên đi lại ở sảnh tiếp đón của tập đoàn Cao thị, nhìn thấy An Tịnh Nhã đi vào, đằng sau là Giang Minh Triết, lập tức vội vàng chạy vội đến cúi người chào.
An Tịnh Nhã đơn giản đưa mắt nhìn, gật nhẹ đầu đáp lại, sau đó dùng thang máy chuyên dụng của Cao Minh Thành đi lên.
Phòng thư ký nhận được tin từ phòng tiếp tân, cũng vội vàng đi hết ra ngoài, ở tại cửa thang máy chào An Tịnh Nhã.
"Phu nhân." Tất cả đồng thanh nói, cúi đầu kính trọng.
An Tịnh Nhã cười nhẹ một tiếng, "Không cần lễ nghi như vậy.
Cao tổng, anh ấy ở trong phòng làm việc à?"
Một thư ký nữ nhẹ nhàng đáp lại, "Cao tổng có một hợp đồng cần ký, đang ở phòng họp."
An Tịnh Nhã gật nhẹ đầu, nói bản thân ở tại phòng làm việc đợi anh cũng được, không cần vào báo làm phiền.
An Tịnh Nhã ngồi trong căn phòng làm việc của Cao Minh Thành, chẹp miệng đánh giá.
Phòng làm việc cũng to như vậy.
An Tịnh Nhã bước tới bàn làm việc, cầm một tấm ảnh lên.
Đây là ảnh gia đình anh, một nhà ba người, hình như chụp lâu rồi.
Vì Cao Minh Thành trong bức ảnh, so với Cao Minh Thành hiện tại, chẹp, không giống.
Liếc nhìn bên kia còn có tấm ảnh nhỏ, An Tịnh Nhã đưa tay xoay lại nhìn xem.
Thế mà lại là ảnh của cô.
Còn là ảnh mặc váy cưới ở hôn lễ.
Bộ lễ phục đỏ, hoa mẫu đơn đỏ, khăn voan đỏ ở đằng sau khẽ bay lên, được chụp lại, phông nền đằng sau là phông nền trắng, được trang trí hoa với đủ loại màu sắc.
An Tịnh Nhã vuốt nhẹ tấm ảnh, hơi cười.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Cao Minh Thành vừa ký xong một hop đồng đi vào.
Mắt nhìn thấy An Tịnh Nhã đứng ở kia, có chút kinh ngạc.
"Tiểu Nhã!!?" Bước chân cứ như vậy vội vàng đi đến bên cạnh.
An Tịnh Nhã đặt nhẹ bức ảnh về chỗ cũ, quay người lại mỉm cười.
"Bàn xong chuyện rồi sao?"
"Ừ.
Là hợp tác hôm trước có nói với em, là hợp tác với Âu Dương thị, lập nên một thương hiệu đá quý."
An Tịnh Nhã ôm lấy cánh tay anh, "Vậy thương hiệu đá quý của các anh tên gì?"
"Ừm.
Red Peony."
An Tịnh Nhã ngạc nhiên: "Sao lại là hoa mẫu đơn đỏ."
"Lần hợp tác này, Cao thị góp nhiều vốn hơn, vì vậy được toàn quyền đặt tên thương hiệu.
Hôm trước anh vừa lấy được ảnh cưới của em hôm ở hôn lễ, nhìn thấy em trong bó hoa mẫu đơn rất sang trọng, rất quý phái, lại tao nhã thanh thuần.
Vì vậy quyết định lấy tên Red Peony.
Hơn nữa, mẫu đơn đỏ còn có ý nghĩa khác." Cao Minh Thành đơn giản giải thích, sau đó ghé sát xuống bên tai An Tịnh Nhã, "Mẫu đơn đỏ là tượng trưng cho lòng chung thủy sắt son, một cuộc sống vẹn tròn hạnh phúc.
Anh chính là hy vọng, hai chúng ta đời đời kiếp kiếp đều có thể sống hạnh phúc bên nhau, chung thủy một lòng với đối phương.
Chính là muốn nói, yêu em rất nhiều."
An Tịnh Nhã mỉm cười, mặt có chút phiếm đỏ, đưa tay lên tát nhẹ má Cao Minh Thành một cái, "Cái miệng này, thật dẻo nha."
"Anh nói thật mà." Cao Minh Thành cười một tiếng đem An Tịnh Nhã ôm chặt vào trong lòng.
Gương mặt An Tịnh Nhã ở sau lưng Cao Minh Thành lúc này có chút ngưng trọng, trong đầu vang lên câu nói.
"Chúng ta, đời đời kiếp kiếp đều có thể sống hạnh phúc bên nhau, chung thủy một lòng với đối phương."
Đời đời, kiếp kiếp.....
Chung thủy một lòng....!
Sao nghe lại đau đến như vậy, trái tim bất tri bất giác mà quặn thắt lại.
Có phải anh lừa em không, lời chỉ là nói suông, vốn không bao giờ có chuyện đời đời kiếp kiếp vẫn sẽ yêu, vốn chẳng có sự chung thủy, nếu không, sao em có thể đau như vậy.
Anh, một tổng tài cao cao tại thượng nói: Vạn kiếp vẫn sẽ yêu em.
Như thế nào là "Vạn kiếp"?
Em chỉ trả lời: Tổng tài, xin đừng lừa em.
Chúng ta, ở bên nhau bao