An Tịnh Nhã vệ sinh xong, lúc chuẩn bị ra ngoài rửa tay, bên ngoài có tiếng huyên náo nhẹ.
An Tịnh Nhã vốn không phải người lo chuyện bao đồng, định ra ngoài rửa tay rồi đến buổi biểu diễn, lại không ngờ vừa mở cửa, người cô nhìn thấy lại là người vừa rồi đụng cô ở hành lang, hiện tại ở nơi này đang lôi lôi kéo kéo một người khác.
Vừa rồi vốn cảm thấy nữ sinh kia đánh nghi z bộ dạng lén lút, bây giờ lại ở chỗ này cãi nhau với người khác.
Vì An Tịnh Nhã ở phòng vệ sinh góc khuất nên hai người kia không để ý, cô từ từ đóng cửa lại, chỉ để một khe hở đủ để có thể nghe rõ người bên ngoài nói chuyện.
"Cô rốt cuộc đã làm theo những điều tôi nói? chưa?" Giọng một người con gái lanh lảnh vang lên, sau đó là câu trả lời yếu ớt của người còn lại.
"Đã làm rồi."
"Cô có để lại dấu vết gì không?"
Người con gái kia lắc đầu, bỏ trong túi áo ra một lọ với nhiều viên thuốc nhỏ, và một cây kéo.
"Tôi đã làm theo những điều cô nói, bỏ thuốc cho người mẫu uống, và cắt rách bộ trang phục chủ đề của Lộ Khiết."
An Tịnh Nhã vừa nghe đến đây, cả người liền sững lại, sau đó muốn ngay lập tức xông ra ngoài.
Nhưng lúc cô tay đã đặt ở nắm đấm cửa rốt cuộc cũng không có nóng giận mà xông ra.
An Tịnh Nhã định lấy điện thoại quay lại, lại nhớ ra bản thân để quên điện thoại ở nha tức giận đập tay lên tường.
Hai người bên ngoài nghe thấy tiếng động lập tức quay mặt về phía phòng vệ sinh ở góc khuất.
Giọng người con gái lanh lảnh cất lên.
"Có ai ở trong đó không?"
"Không có đâu Lý tiểu thư.
Bây giờ đã mở màn buổi biểu diễn rồi, sẽ không còn có người ở đây.
Lý tiểu thư, chuyện cô đã hứa...."
"Tôi biết rồi.
Chỉ cần lần này thành công, vậy thiết kế của cô tôi sẽ trả lại."
Tiếng bàn luận cũng cứ như vậy nhỏ dần rồi biến mất, cửa phòng vệ sinh ở góc khuất cũng từ từ mở ra, An Tịnh Nhã từ trong đó bước ra ngoài.
Bỏ thuốc người mẫu z cắt rách bộ lễ phục chủ đề, người dám làm những chuyện này, có bản lĩnh làm như vậy, cũng chỉ dựa vào gia đình ở trong xã hội có tiếng nói.
Lý tiểu thư? Lạc Thành có nhiều Lý gia.
An Tịnh Nhã không ở trong nước một thời gian dài, sau khi quay về lại vì điều trị tai nạn mà không ra ngoài, cũng không biết là Lý gia nào lại có đứa con gái ích kỷ, lại mưu mô như vậy.
An Tịnh Nhã nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh đi ra ngoài.
Lúc đến căn phòng mà người con gái kia hớt hải chạy ra, An Tịnh Nhã đưa tay đẩy cánh cửa, lại không nghĩ ở bên trong có người mở cửa đi ra, vậy mà lại là Mạc Tu Kiệt.
"Mạc tổng!!"
"An Tịnh Nhã! Sao cô lại ở đây?"
An Tịnh Nhã nghĩ, Mạc Tu Kiệt cùng Lộ Khiết đã xác định rõ mối quan hệ, thế lực Mạc gia cũng không nhỏ, Mạc Tu Kiệt lại có thế lực ngầm, vì vậy quyết định, việc của Lộ Khiết lần này z để Mạc Tu Kiệt trả thù giúp cô ấy.
"Tôi vừa đi vệ sinh quay lại.
Mạc tổng, bên phía Lộ Khiết xảy ra chuyện rồi đúng không?"
Mạc Tu Kiệt nhíu mày, chờ đợi An Tịnh Nhã nói tiếp.
An Tịnh Nhã nhanh chóng đem chuyện cô biết một lượt nói gọn lại cho Mạc Tu Kiệt.
"Người này chắc chắn cũng là một người hôm nay sẽ trình diễn tác phẩm, bị tác phẩm của Lộ Khiết chúng ta đánh bại, vì vậy sinh lòng đố kị mà ra tay.
Tôi nghe được cuộc trò chuyện, nhưng không có bằng chứng cụ thể, vậy chỉ có thể phiền Mạc tổng đây dùng người của mình lấy bằng chứng."
"Được, không thành vần đề.
Người của Mạc gia cũng dám động tay động chân, không cần sống nữa." Lời cuối của Mạc Tu Kiệt, mang theo ngữ khí lạnh lùng sắc bén, nghe là biết người nếu điều tra ra, e rằng cả đời không thể ngóc đầu lên được nữa.
An Tịnh Nhã không ngăn cản, cô ...!không có phải người tốt như vậy, ngược lại chỉ nhắc nhẹ một câu.
"Những điều này không cần nói với Khiết Khiết, cô ấy là bồ tát sống."
Mạc Tu Kiệt hơi nhếch môi nhìn biểu cảm của An Tịnh Nhã cười.
"Không nghĩ đến Cao tổng phu nhân cũng là kiểu người như vậy."
"Như vậy là như thế nào?" Giọng nói An Tịnh Nhã lạnh lùng lại sắc bén, ánh mắt lại vô cùng bình thản.
"Tôi chỉ là con người bình thường, biết yêu biết hận biết ghét, cũng không có sự vi tha như bồ tát.
Vì vậy đâu cần phải gò bó mình theo một khuôn phép nào đó."
Mạc Tu Kiệt xoáy sâu đôi mắt của mình nhìn vào An Tịnh Nhã, càng nhìn càng cảm thấy cô rất quen, nhất thời là không biết quen như thế nào.
"An Tịnh Nhã." Mạc Tu Kiệt bỗng nhiên lại gọi tên An Tịnh Nhã, nhất thời An Tịnh Nhã có chút kinh ngạc quay mặt ra nhìn.
"An Tịnh Nhã, tôi càng nhìn càng cảm thấy cô rất quen."
An Tịnh Nhã nghe vậy, mỉm cười, "Anh cũng không phải người đầu tiên nói câu đó?"
Mạc Tu Kiệt kinh ngạc, "Cũng có người thấy vậy sao?"
"Là em họ của Minh Thành, Angel.
Anh chắc cũng biết cô ấy, tên Trung là Triệu Kha Nguyệt, một đại minh tinh mà giới giải trí săn đón.
Cô