Kỷ Ái Hà bị làm lơ tức đỏ mặt nhưng không dám nói gì.
Tuy An gia cũng là một trong tam đại gia tộc nhưng chỉ chứng tỏ An gia là một gia tộc lâu đời, còn lâu đời hơn cả Mạc gia và Cao gia, nhưng sợ về vị thế thì không thể bằng được z còn kém một khoảng cách xa.
Đây cũng là Cao gia, bà ta lại đến đây vì mục đích của bản thân, đương nhiên là không dám nói câu gì.
An gia trước giờ luôn làm ăn trong sạch, chỉ làm ăn trong giới kinh doanh, cái gọi là móc nối quan hệ với các bậc quan chức hay là dính dáng đến các bang phái ngầm đều không có.
Không như Cao gia, cụ cố của Cao Minh Thành từng suýt ngồi lên ghế đại tướng, hiện tại chú ruột của Cao Minh Thành cũng đang chuẩn bị cho cuộc tổng tuyển cử chức vị này, mối quan hệ đương nhiên là không thiếu.
Hay như Mạc gia, tổng tài hiện tại của Mạc thị đã làm mưa làm gió thế giới ngầm, hiện tại đã dứt khoát bước ra chưa thì không ai biết.
Đứng trong địa bàn của Cao gia, An phu nhân cũng rất biết điều, vậy nên rất nhanh đã nuốt cục tức này xuống.
"Tiểu Nhã, chắc con cũng có nghe, Hàm thị hôm nay tổ chức tiệc lớn."
An Tịnh Nhã uống một ngụm trà: "Có nghe." Giọng nói lạnh nhạt và lãnh đạm vô cùng.
An phu nhân cười một tiếng: "Tiểu Nhã, con đi lại không tiện, tới đó có thể sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Cao gia, lại có thể làm ảnh hưởng đến cả An gia.
Con xem mẹ tính thế này có được không.
Tối nay con cứ ở nhà, chị con sẽ đại diện cho thiếu phu nhân của Cao gia đi tới đó."
An Tịnh Nhã làm ra vẻ mải mê thưởng thức trà không trả lời, thật lâu sau mới như là để ý đến, tùy tiện nói một câu: "Tùy dì."
Dù sao cô cũng không thích đi, ai đi cũng như nhau, cô cũng không quan tâm.
An Hi Văn không biểu lộ ra ngoài nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết là rất vui, còn An phu An phu nhân, không biết tiết chế, mừng hẳn ra mặt.
Mộng Phạn đứng bên cạnh, mặt phụng phịu nhìn thiếu phu nhân.
Sao cô lại có một thiếu phu nhân nhu nhược như vậy chứ? Điều khiến Mộng Phạn tức giận không chỉ có nhiêu đó mà còn có câu nói về sau của An Tịnh Nhã.
"Mộng Phạn, lễ phục vừa được đưa tới, đưa cho An đại tiểu thư đi."
Mộng Phạn ngay lập tức nhảy dựng lên: "Thiếu phu nhân, đó là..."
"Thái độ gì vậy? Chủ nói thì tớ phải làm theo, từ bao giờ lại có chuyện chủ nói tớ cãi lại.
Còn mất thời gian đứng đó làm gì, mau đi đi.
Nhìn là ngứa mắt." An phu nhân đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt Mộng Phạn xúc phạm cô ấy giống như cô ấy là đầy tớ hầu hạ cho bà vậy.
Một hai người giúp việc đang lau dọn đứng gần đó nghe được những lời xúc phạm này thì đều nhớ chằm chằm vào An phu nhân.
Đến An Tịnh Nhã trước giờ luôn là kiểu người không thích xen vào chuyện của người khác thì lúc này cũng cau mày khó chịu.
An Hi Văn kín đáo kéo ống tay áo mẹ mình, mím chặt môi biểu thị sự tức giận.
An phu nhân trước giờ chiều chuộng con gái, thấy vậy thì ngồi xuống, hạ giọng nói.
"Mau đi đi, đừng làm mất thời gian của người khác."
Sau đó liền ngồi cười tự mãn lại không để ý đến sắc mặt của con gái mình, hoàn toàn đã đen thành cái dạng đít nồi cháy.
An Hi Văn thầm oán