Trước khi rời khỏi nước C, Triết Sâm có lấy vài mẫu tóc của Du Nhâm và Du Tư Hàn, chỉ là muốn thẩm định đôi chút về huyết thống của Tư Hàn.
Bây giờ quá rõ ràng rồi, mẫu thứ nhất là của anh, không ngờ lại khớp cùng một huyết thống, còn của Tư Hàn lại không khớp.
Miệng lưỡi của bà Giao Hoa không ngờ lại tài giỏi quá, lừa Vũ Nhâm đến mức không biết ai là con ghẻ, ai là con ruột của mình.
Anh muốn khóc quá, cổ họng bị nghẹn lại đau đớn như là sắp tắc thở, lồng ng.ực thắt lại một phen nhoi nhói như có kim đâm vào.
...
“À, xin lỗi, anh đang tìm ai vậy ạ?”
“Tôi đến tìm....ừ....Sâm tổng.....”
“Anh có đặt trước không ạ?”
Tử Lưu có chút bối rối, chỉ là nghe Triết Sâm nói tối nay về trễ vì phải tiếp khách, thể nào cũng lại uống rượu, sợ bao tử anh đau nên đem chút đồ ăn đến lót dạ cho anh.
Cậu đứng trước cổng công ty đã thấy hơi ngỡ ngàng rồi.
Đây là có công việc công chức bình thường mà anh hay nói sao? Rõ ràng là nguyên một cái tập đoàn lớn, bản thân còn là người sáng lập ông chủ lớn to bự.
Thế mà lại nói mình chỉ là làm công ăn lương.
“Tôi....không có đặt trước”
“Vậy thì có lẽ là không được rồi, người muốn gặp riêng boss phải đặt trước”
“Tôi đến đưa ít đồ ăn thôi....như vậy cũng không được sao?”
Cậu hạ mình năn nỉ, anh không ăn sẽ bị đau, mà đã đau rồi thì sẽ đau rất lâu, mấy lần cậu còn phải ở bên cạnh xoa xoa, đưa thuốc cho anh uống mới khỏi, bây giờ không biết phải thế nào.
Cô nhân viên đứng trước mặt cũng tỏ vẻ hơi e ngại.
Vũ Nhâm vừa đến đã làm lòng ông chủ lớn loạn lên, sát khí đằng đằng, mặt mày cau có, giờ mà có người đến chọc thì thể nào cũng càng nổi giận hơn.
“Xin lỗi....không được”
“Cô có thể....đem đồ ăn chuyển vào cho anh ấy được không?”
“Anh cứ để đó, chờ tôi một lát, tôi đi hỏi ý kiến ông chủ”
“Cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều”
Cô nhân viên mềm lòng rồi, thật khó khăn để từ chối gương mặt như thiên sứ gián thế và ánh mắt cún con kia, chỉ đành bấm bụng ngậm ngùi đi hỏi thử ông chủ.
Trong lòng không khỏi bồn chồn, sợ rằng đi rồi sẽ không về được nữa.
*cốc cốc cốc*
“Có chuyện gì?”
Triết Sâm ngồi trên ghế với gương mặt nhăn như cái giẻ lau nhà, tối sầm một mảng nhìn vào máy tính không rời, câu nói thốt ra cũng có chút bực bội và qua loa.
Cô nhân viên đau hết cả đầu, gai óc nổi lên khắp cơ thể, miệng khẽ mỉm cười mà từ từ nói.
“Có người muốn gặp riêng anh ạ, anh có muốn gặp không?”
“Không”
“Người đó có đồ muốn đưa cho —“
“Đủ rồi đó, cô ra ngoài đi, tôi cần một mình”
“A, vâng ạ”
Cô nhân viên kia chỉ đành ngậm ngùi đi lên rồi lại ngậm ngùi đi xuống, gương mặt đầy sự căm lặng.
Tử Lưu vẫn ngồi đó chờ đợi, biểu cảm trông rất mong chờ, cô có chút không muốn nói.
“Xin lỗi anh, ông chủ không muốn gặp”
“A.....vậy sao”
Cậu