Tử Lưu bàng hoàng muốn xoay đầu nhìn anh thì lại bị ôm chặt không thể cử động được.
Cậu nằm trong lòng ngực ấm nóng của anh đến mức ngẩn ngơ, nụ cười nuông chiều hiện lên khoé môi, cậu cất lời.
“Anh uống rượu sao?”
“Ừm...uống một chút hoi à...”
Cậu vốn chẳng tin cái một chút mà anh nói đâu, giọng nghe chứ nghẹn lại mà khàn khàn là thể nào cũng uống không ít.
Đến cả đầu óc còn đình trệ không tỉnh táo nữa là.
...
(Một tiếng trước sau khi cậu ra khỏi nhà)
Du Nhâm có gọi anh ra mấy lần nhưng anh không bắt máy.
Thậm chí anh còn có ý định đưa ông vào danh sách đen.
Triết Sâm mệt mỏi thở dài, lồng ngực phát ra tiếng khò khè khó chịu.
Có lẽ cũng bị dính bệnh đôi chút rồi.
Tiếng điện thoại reo lên liên tục khiến anh đã mệt còn thêm đau đầu.
Bất lực bắt máy.
Du Nhâm cất lời tiếng nói của ông có vẻ rất bực bội, cũng phải thôi gọi nhiều cuộc như vậy mới bắt máy mà.
“Mày nghe rồi thì xuống công ty liền cho ba”
“Tôi không rảnh”
Triết Sâm khó chịu lắm, vốn muốn cắt đứt với ông một lần cho xong, nhưng biết thế nào, dù là khác cha nhưng lại cùng mẹ.
Anh vẫn là một con cờ trong lòng bàn tay ông, không nghe theo lời thì hậu quả khôn lường.
Bất lực đứng dậy, khoác chiếc áo len màu be hơi sẫm trông rất thanh lịch lên người.
Ra khỏi nhà mà không quên khoá cửa.
Trong đầu đang suy nghĩ xem Du Nhâm lại đang có ý định làm gì.
Chẳng lẽ còn kêu anh lấy vợ, lần trước come out ông chưa nghe đủ sao, lần này công muốn tranh cãi thì chắc anh liều mạng luôn quá.
Theo định vị mà chiếc xe đen của anh dừng lại tại một quán cà phê có hàng cây leo trông khá bắt mắt.
Triết Sâm bước lên lầu với một ly cà phê nóng đen xì.
“Ấy, con trai tôi đến rồi, Du Triết Sâm!”
Du Nhân ngồi ở phía xa gọi anh đến.
Không giống như những gì anh nghĩ, mặt ông có vẻ rất vui, đã vậy còn ngồi với hai người, một trung niên, một nữ.
Anh tiến bước, đầu bỗng dưng lại đau âm âm giống như có thứ gì kéo anh lại khiến đầu óc đang hoạt động bình thường kia trở nên đình trệ một hai giây.
“Chào cậu Triết, tôi là Danh Tu Kiệt, con gái tôi Danh Tử Yên”
Anh lịch sử gật đầu theo thói quen ngồi xuống cái ghế bên cạnh như được sắp đặt sẵn.
Du Nhâm lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.
Cũng không hẳn là cắt đứt, mà là làm rõ ràng suy nghĩ đang đi đến ngõ cụt không biết gì kia.
“Đám cưới có thể cứ hành trước cuối tháng năm này, tôi nghĩ sính lễ tầm đấy đủ rồi, nên để cho bọn nó tìm hiểu nhau đôi chút, Danh tổng nghĩ sao?”
“Tất nhiên rồi! Tử Yên nó còn nhỏ, yêu đương không giỏi, lòng cậu Sâm đây có thể từ từ chỉ dạy”
Cả hai người nói chuyện rôn rả như Tết đến, đâu để tâm đến hai đứa con đang mặt mày sầm tối, hai mắt liếc xéo.
“Kết hôn?!”
Anh không