Anh không biết cái quán này lớn cỡ nào.
Chỉ mơ hồ đoán được chắc là rất có tiếng.
Người bên trong bên ngoài đi ra vào không ngớt.
Triết Sâm lê chân đẩy cửa, âm nhạc vang lên.
Là một điệu rất trầm, dường như là của violon.
Anh sững sờ, dường như nghe có chút quen, lại là không nhớ đã quen nó thế nào, chỉ có chút lưu luyến mà ngẩn ngơ đứng nghe.
Chưa đợi anh nghĩ lâu.
Dã Tưởng Chi đánh lên vai anh một cái rất khẽ, nhưng không hiểu sao Triết Sâm lại giật mình một cái mới quay đầu lại.
Cô cũng có hơi ngỡ ngàng.
“Sao vậy?”
“À, không sao” anh nói “cô đến lâu chưa?”
Dã Tưởng Chi rất xinh đẹp, mái tóc dài phất phơ xoã xuống đụng đến lưng eo.
Bờ môi căng mọng màu đỏ hồng cười lên trông rất tỏa sáng, mắt to con người nằm ngay giữa, gương mặt trông vô cùng hài hoà từ màu da đến ngũ quan.
“Vẫn chưa lâu đâu, mới đến được mấy phút thôi”
“Ừm” Triết Sâm ừm một tiếng rất khẽ, sau đó quay đầu lại đến trên sân khấu lớn giữa quán, nghe kĩ càng giai điệu violon.
Tưởng Chị phì cười.
“Người đàn không đứng trên sân khấu đâu”
Anh không hiểu lắm, đầu nghiêng nghiêng như muốn hỏi tại sao.
“Nghe nói là người chủ quán thuê, đàn rất hay nhưng chưa từng bước ra sân khấu, chỉ ở trong cánh gà đàn thôi”
Cô vỗ lên nghe vai anh.
“Không mình anh đâu, ai cũng tò mò cả”
Triết Sâm thoáng hiểu, liền gật đầu.
Cả hai đến bàn đã đặt trước, kêu một ít rượu nồng độ thấp uống giải khuây một chút.
Anh không thể không ngừng chú ý đến tiếng violon mềm mại đang rảo bước xung quanh.
Thoáng qua vài lần anh sẽ ngoáy đầu nhìn thử phía sau cánh gà.
Cảm giác có chút quen thuộc khó tả.
Dã Tưởng Chi thỉnh thoảng sẽ chào hỏi một vài người ngang qua, chắc là cô đến đây thường xuyên lắm nên mới quen được nhiều người như vậy.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Tưởng Chi bị mấy người bạn của mình chuốc đến mức sau mèm nằm gục lên bàn.
“Anh có muốn...ức....uống tiếp không?” Cô hỏi, giọng đầy tiếng mũi pha lẫn.
Triết Sâm thấy mình cũng hơi say rồi, chắc là anh nên về nhà ngủ một chút.
“Không uống nữa, tôi đi rửa tay” anh nói.
“Ừ....ức...” Dã Tưởng Chi vẫn nằm trên bàn.
Anh không lo lắm, cô có khí chất rất hơn người.
Cộng thêm mấy cái đai đen karate và một vài giải thưởng võ karate toàn quốc khiến anh càng không lo hơn.
Lúc anh đi tiếng violon cũng dừng lại, phải thôi, nó đã vang lên được hơn hai tiếng rồi mà, người nào đó phía sau tấm màng che kia chắc cũng đã mệt lắm.
Triết Sâm bước ra khỏi toilet, anh giật mình khi thấy một người đàn ông đứng trước mặt mình.
Toilet tuy có chiều dài nhưng bề rộng lại khá hẹp, mở cửa ra liền có thể bị người trước cửa chặn lại ngay trước mặt.
Nhưng khi anh đứng cùng người này lại có một khoảng cách khá lớn, đủ để đi qua.
Chứng tỏ được người con trai trước mặt anh đây khá gầy.
Người nọ đang vốc nước vào mặt, chắc là vừa làm gì đó mệt lắm, phía sau phần gáy có phủ một lớp mồ hôi