"Alo." Giọng nói từ tính của người đàn ông vang bên tai.
"Tôi là Quý Sênh Ca."
Chiếc limousine hòa vào dòng xe trên đường. Nửa người Cố Duy Thâm dựa vào ghế, môi mỏng khẽ cong, "Tôi biết."
"......"
Hôm qua có thể ra vẻ không quen biết trước mặt mọi người, hôm nay khi cô chủ động nói tên, anh lại đổi thành giọng điệu này. Quý Sênh Ca cắn chặt răng, nói thẳng, "Ôn Đình muốn tôi làm chứng giả, chỉ ra có người hãm hại cô ta!"
Bên kia đầu dây vang lên điệu cười của người đàn ông, "Vậy cô định làm thế nào?"
"Tôi đòi cô ta năm mươi vạn, sau đó sẽ khai ra Cố gia!" Giọng nói của Quý Sênh Ca cực kỳ bình tĩnh.
"Cô cho rằng sẽ có người tin cô?"
"Có người tin hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng nếu chuyện này vỡ lở, anh chắc chắn sẽ bị kéo vào. Anh em Cố gia tranh quyền, lại hợp tác vu oan người vô tội. Hoặc là, tình tay phức tạp giữa anh em Cố gia, vì yêu sinh hận. Dù sao mấy phóng viên giải trí đó có thể nghĩ ra đủ loại tình tiết, mỗi ngày giật tít nóng trên báo đài!" Quý Sênh Ca một hơi nói xong, bước chân mỗi lúc một nhanh tiến về phía trước.
Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, mày đẹp nhăn lại, "Đang uy hiếp tôi sao?"
"Tam thiếu vui tính thật." Quý Sênh Ca cười lạnh, "Tôi không quyền không thế, sao dám cả gan uy hiếp tam thiếu chứ."
Cách một chiếc điện thoại, người đàn ông dường như có thể nhìn thấy bộ dáng cô khẽ cong môi đỏ, còn ánh mắt kia cũng lóe tia chế giễu.
Cố Duy Thâm sầm mặt, "Vậy quản cho kĩ cái miệng của cô."
"Tôi cũng muốn khóa kín miệng mình lắm, nhưng đổi lại tôi đã được cái gì?" Quý Sênh Ca đến trước cửa tiểu khu, nhìn con đường nhỏ hẹp phía trước, bỗng cười thành tiếng, "Tôi không muốn chuốc lấy phiền toái, nhưng các người đều muốn ức hiếp người."
Nghe được giọng cô có đôi chút nghẹn ngào, mắt đen khẽ híp, "Cô đang ở đâu?"
"Tôi đã hẹn Ôn Đình, cô ta sẽ đến nhanh thôi."
"Quý Sênh Ca, cô dám!"
"Ha ha."
Phía đầu đường, chiếc xe bạc tiến dần vào trong. Quý Sênh Ca cong môi, trong đôi mắt đen lóe lên sát ý, "Anh dám nói nhưng không dám giữ lời, vậy tôi còn gì để sợ nữa?"
Bang ——
Cuộc gọi đột nhiên bị chấm dứt, sắc mặt Cố Duy Thâm lập tức biến hóa. Người phụ nữ này không muốn sống nữa phải không?
"Tam thiếu, chúng ta cách nhà Quý tiểu thư không xa." Bên cạnh Cố Duy Thâm đã lâu, Cố Duệ đã sớm luyện được bản lĩnh nhìn sắc mặt người khác.
Cố Duy Thâm đưa tay xoa ấn đường, anh lại bị cô chọc tức cười thành tiếng, "Đến đó."
"Vâng." Cố Duệ đánh tay lái đổi hướng.
Thấy xe hơi màu bạc từ xa đến gần, Quý Sênh Ca quay đầu, khẽ liếc camera trên con đường đối diện, nhanh chóng thu lại ánh mắt. Cô không tiếng động tiến lên phía trước nửa bước, đứng sát lề đường.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước mặt, Ôn Đình và vệ sĩ cùng xuống xe, "Cho tôi tài khoản của cô, đợi sau khi cô từ cục cảnh sát trở về, số tiền kia sẽ được chuyển vào tài khoản."
Quý Sênh Ca hất cằm về phía trước, "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô, bảo mấy người kia cách xa một chút."
"Các anh ra đằng kia chờ đi."
"Vâng, thưa tiểu thư."
Sau khi đuổi vệ sĩ đi, Ôn Đình nhìn cô cười, "Tài khoản ngân hàng của cô."
"Tôi sẽ không đứng ra làm chứng." Quý Sênh Ca đột nhiên mở miệng.
"Cô nói cái gì?"
"Tôi là công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, không thể phạm pháp được!" Quý Sênh Ca nhìn thẳng cô ta, từng câu thốt ra đanh thép hùng hồn.
Nghe vậy, khuôn mặt Ôn Đình thoáng chốc tối sầm, "Được lắm, bây giờ ngay cả cô cũng xem thường tôi?"
Tuy Ôn gia không thể sánh được với Cố gia hiển hách nhưng vẫn vượt xa người thường. Từ nhỏ đến lớn, Ôn Đình được cha mẹ nuông chiều, đã bao giờ phải chịu ấm ức. Sự việc gần đây khiến tâm trạng cô ta suy sụp hoàn toàn, tính tình cũng thay đổi. Giờ phút này nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn sắc sảo của Quý Sênh Ca, lửa giận trong lòng Ôn Đình dâng lên cuồn cuộn. Cô ta đột nhiên giơ tay, nhắm thẳng gương mặt kia đánh tới.
Một chiêu liền bắt được cổ tay cô ta, Quý Sênh Ca mỉm cười đến trước mặt, nhìn chằm chằm mắt cô ta, nói: "Bị chính vị hôn phu của mình ngầm tính kế, cảm giác thế nào?"
Cách đó không xa là camera trên cột đèn, đối diện với con đường này. Ôn Đình trừng đôi mắt lớn, cả khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, đôi môi trắng bệch, giọng nói run rẩy không ngừng, "A a, tao, tao muốn giết mày! Giết mày!"
Ôn Đình như phát điên chạy vào xe, bàn tay giữ chặt vô lăng, mặc kệ tất cả điên cuồng đạp chân ga. Lúc này mấy tên vệ sĩ đằng xa mới phát hiện bất thường, lập tức chạy nhanh về phía này nhưng không đuổi kịp tốc độ của xe.
Tiếng gầm rú của động cơ gần trong gang tấc, Quý Sênh Ca đứng yên không trốn tránh. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy bánh xe ma sát dữ dội với mặt đường, cô vẫn không nhịn được nhắm chặt hai mắt.
Phanh ——
Xe va chạm không hề nhẹ, Quý Sênh Ca chỉ cảm thấy một cơn đau nhói ở đầu gối phải, cả người theo đó bị một lực mạnh mẽ đâm ngã trên mặt đất.
Thấy thân hình phía trước trong nháy mắt ngã xuống, Ôn Đình theo bản năng giẫm phanh. Cô ta run run nắm chặt tay lái, bởi vì quá kích động mà hai vai không ngừng run rẩy.
Két!
Cùng lúc đó, một chiếc limousine từ xa lao nhanh đến. Cố Duy Thâm mở cửa xuống xe, liếc mắt liền thấy Quý Sênh Ca bị đâm, người ngã xuống không gượng dậy nổi.
Cả người nằm trên đất, Quý Sênh Ca không thể cử động tay chân. Cô cắn chặt môi muốn ngồi dậy nhưng phát hiện tứ chi đều không còn chút sức lực nào.
"Quý Sênh Ca."
Bên tai là giọng người đàn ông, Quý Sênh Ca còn chưa kịp mở mắt thì một đôi tay mạnh mẽ đã nâng người cô rồi ôm chặt trong ngực.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, cô khó khăn ngẩng mặt, ánh mắt vừa lúc chạm phải đường nét góc cạnh trên gương mặt Cố Duy Thâm.
Hàm dưới của người đàn ông căng chặt, cúi đầu nhìn người nằm trong ngực mình, "Đụng vào chỗ nào rồi?"
Đại não Quý Sênh Ca dường như chưa kịp phản ứng, muốn nói chuyện nhưng không tài nào mở miệng nổi.
Cố Duy Thâm không nhiều lời, ôm ngang hông cô xoay người vào xe.
Sau khi đâm người, đầu óc đang nóng lên của Ôn Đình mới dần bình tĩnh lại. Cô ta ngơ ngác nhìn Cố Duy Thâm đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn ngây dại.
"Anh... anh muốn làm gì?" Cửa ghế lái bị kéo ra, Ôn Đình trợn tròn mắt.
Cố Duệ không thèm nhìn cô ta, đột nhiên giữ chặt tay cô ta, chỉ nghe xoạch một tiếng, cổ tay phải Ôn Đình không còn sức lực rũ xuống.
"A! Tay của tôi, đau quá!"
"Cứu mạng, đau chết mất!"
Hai gã vệ sĩ chạy đến nhưng đều không phải đối thủ của Cố Duệ, chẳng mấy chốc đã bị hạ đo ván.
Xong xuôi, Cố Duệ nhanh nhẹn quay về xe, liếc nhìn người đang được Cố Duy Thâm ôm trong ngực, hỏi: "Tam thiếu, chúng ta đi đâu đây?"
"Bệnh viện."
Quý Sênh Ca dựa vào ngực người đàn ông, khẽ lắc đầu, "Tôi không muốn đến bệnh viện."
"Chân của cô cần bác sĩ khám qua."
"Không sao cả."
Cố Duy Thâm khẽ cau mày, dường như hơi do dự, nói tiếp, "Về Tây Phủ Danh."
"Vâng."
Cố Duệ khởi động xe nhanh chóng rời đi.
HẾT CHƯƠNG 13.