Địa đồ bí ẩn
Phía sau Diệp Linh thảo thì một vài món khác được Liễu Linh đưa ra và cũng nhanh chóng được ra giá. Lúc này cũng đã một đoạn thời gian qua đi, vật mà Tố Uyên mong ngóng rốt cuộc cũng được đưa ra. Trên tay Liễu Linh lúc này là một chiếc bình ngọc bên ngoài chớp động một loại văn án cổ xưa. Văn án đó hẳn là một loại phong ấn bảo vệ ngăn cách người khác dùng linh hồn lực dò xét bên trong bình. Liễu Linh yểu điệu vuốt ve bình ngọc một lát rồi mới lên tiếng. “Các vị, tiếu theo đây là một viên đan dược có tên Thanh Linh đan, đây là một loại đan dược có tác dụng thanh lọc tạp chất bên trong cơ thể, ngoài ra Thanh Linh đan này còn có tác dụng điều hòa thủy hỏa 2 thuộc tính trong cơ thể” Nghe tới đây Tố Uyên cũng bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh mà lập tức đứng dậy đôi mắt không giấu nổi sự phấn khích trong lòng. Liễu Linh đưa ngón tay búp măng nhẹ nhàng điểm nhẹ lên nắp bình một cái, lập tức ngoài thân bình văn án sáng lóe lên rồi ánh sáng hội tụ lại trên nắp bình. Nắp bình nhoáng lên một hồi rồi bật hẳn sang một bên. Một cỗ dược hương lan tỏa khắp căn phòng khiến cho tâm trạng người ta cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều. Tố Uyên cũng thấy hai luồng công kích của hỏa băng hai thuộc tính cũng đình trệ hơn rất nhiều. “Vì tính trân quý của Thanh Linh đan như thế ai cũng biết nên giá khởi điểm của nó là 300 linh thạch, mỗi lần nâng giá không ít hơn 10 linh thạch”. Không khí trong phòng lúc này trở nên ngưng trọng rất nhiều, nhiều tiếng trao đổi thì thầm vang lên. Cuối cùng cũng có một trung niên nữ tử mặc y phục thổ cẩm đứng dậy lên tiếng “ 310 linh thạch”. Rất nhanh một tráng hán cũng lên tiếng “350 linh thạch”. Trên gian phòng giành cho khách vip lúc này Tố Uyên vẫn chưa vội lên tiếng vì nàng biết giờ này vẫn chưa phải lúc ra tay, người thực sự cần nó vẫn còn chưa lộ diện. Quả nhiên sau một lúc cũng có mấy người đứng lên đấu giá. Chỉ một viên Thanh linh đan thôi mà lúc này giá cũng đã lên đến 1000 linh thạch. Thế mới biết thuốc quý ở thế giới nào thì cũng đều đắt đỏ cả.
Lúc này cũng chỉ còn lại 2 người vẫn dè dặt tăng giá từng chút một, Liễu Linh vẫn không có tỏ thái độ gì nhưng thật ra giá khỏa Thanh Linh đan này đối với nàng mà nói có nằm mơ nàng cũng không nghĩ là nó có giá trị tới 1000 Linh thạch. “1500 Linh thạch” chợt một âm thanh dịu dàng vang lên, đúng là thanh âm của Tố Uyên. Khán phòng lúc này được một phen xôn xao, 1500 linh thạch, cái giá này không phải là quá đáng lắm sao. Với cái giá đó người ta mua đâu cũng được một kiện pháp bảo rồi, vậy mà đằng này. Lúc này Liễu Linh cũng không thể nào chấn định được nữa, “1500 linh thạch, phen này xem ra ta có thể thoát khỏi cái sắp đặt chết tiệt của đám trưởng lão trong tộc rồi”. 2 người lúc nãy nghe thấy cái giá này lúc này cũng đau khổ mà ngồi xuống. Liễu Linh lúc này nhìn lên vị trí nơi phát ra âm thanh, nàng ta nhận ran gay thân phận của Tố Uyên nhưng cũng không tỏ ra quá mức khính cẩn với nàng này. Một cách khách mà nói, đã ra ngoài làm ăn nàng ta quá dõ dàng rằng trong đấu giá hội thì điều kiêng kị nhất đó là tỏ ra kính cẩn một ai đó trước mắt mọi người, điều này ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của nàng ta cũng như Liễu Thị nhất tộc. Đóng lại bình ngọc Liễu Linh đang lúc giơ cây búa lên thông báo kết quả thỉ một thanh âm già nua phát ra “haha Thanh Linh đan này lão già ta đây cũng rất hứng thú a. Nếu vị cô nương kia cũng hứng thú vậy xem chừng phải trả hơn lão già này rồi, ta ra giá 2000 linh thạch”.
Thanh âm vừa dứt mọi người lúc này cũng không ai còn nói nên lời, ai cũng nhìn lại phía phát ra âm thanh đó. Nơi ấy một lão giả đang ngồi trên ghế, toàn thân trùm một chiếc áo choàng đen thui, hay tay lão đang cầm một chén trà đưa lên miệng nhấm nháp thực mười phật đạo gia.
Thiên
lúc này cũng nhíu mày lại đăm chiêu suy nghĩ, hắn thây trong giọng nói này có một cảm giác vô cùng quen thuộc mà hắn đãn nghe thấy ở đâu rồi. Nghĩ một hồi không ra hắn liếc lại phía Tố Uyên, chỉ thấy nàng ta nhìn lại lắc đầu tỏ vẻ không hiểu gì. Nhưng vật này có can hệ tới tính mạng của Tố Uyên nên nàng ta tuyệt không thể để thoát được, một lần nữa nàng lên tiếng nhưng cũng không có trực tiếp ra giá mà hỏi kẻ bí ẩn kia “không biết tiền bối có hay không nhường lại cho tiểu nữ tử ta?” “được a, nếu nhà ngươi thực sự có thể trả trên 15000 linh thạch thì lão già này nhất định nhường haha”. Đám đông lại được một hồi tranh luận gắt gao. 15000 linh thạch, sợ rằng ngay cả tam đại gia tộc lớn nhất Túc Tinh trấn này cũng không giám bỏ ra để mua một khỏa đan dược a. Cứ thể một lúc sau mọi người cũng nhìn lại cái bình ngọc trên tay Liễu Linh một lần nữa. Còn Liễu Linh lúc này cũng á khẩu không tin vào nhũng gì mình đã nghe thấy. Tố Uyên bây giờ khuôn mặt trở nên ngưng trọng, người này rõ ràng nắm được tài lực trên người nàng rõ ràng khoog đủ. Chuyến này đi 2 chị em nàng cũng chỉ có được 10000 linh thạch cộng với pháp bảo của các nàng đem ra giá trị cũng không hơn con số 15000 là bao. Nhưng chắc chắn nàng ta cũng không thể bỏ hết pháp bảo ra để đổi lấy khỏa đan dược này.
Đang lúc đang suy nghĩ thì bên cạnh nàng một thanh âm phát ra “ được a, nếu chỉ hơn 15000 linh thạch là có thể tới tay được khảo đan dược này thì xem ra cũng đáng a. ta ra giá 15010 linh thạch. Đa tạ tiền bối thanh toàn”. Thanh âm đó không ai khác chính là xuất phát từ Thiên mà ra. Với hắn bây giờ mà nói 15000 là con số quá mức nhỏ bé không đáng để hắn phải suy nghĩ. Tố Uyên một bên cũng kinh ngạc nhìn lại, nàng cũng không thể ngờ rằng Thiên lại có số lượng lớn linh thạch như vậy được. “ Ngông cuồng, một thằng nhãi miềng còn hơi sữa mà dám nói lấy ra được 15010 linh thạch, nếu ngươi có thể lấy ra được thì lão già này tâm phục khẩu phục mà mọi người ở đây cũng nghĩ thế a” lão già lúc này không còn cầm chén trà nữa mà đứng hẳn dậy hay tay bắt chéo để sau lung nói. Lời lão vừa nói ra lập tức được đám đông nhiệt tình ủng hộ. Chúng không hẹn mà cùng đồng thanh “lấy ra đi”, đối với nhũng người này một đời lăn lộn cũng chưa từng thấy một số lượng linh thạch khổng lồ đến như vậy.
Thiên lật tay một cái lập tức trước sân khấu nơi Liễu Linh đang đứng chẳng biết từ đâu xuất hiện một đống nhỏ linh thạch, mọi người thả ra linh hồn dò sét thì đúng là 15010 linh thạch không sai. “bây giờ không biết Liễu Linh chị gái có thể công bố được chưa?”. Câu nói của Thiên vang lên khiến Liễu Linh lúc này mới hào hồn vội vàng cầm cây búa gõ xuống bàn cái bộp “15010 linh thạch lần thứ nhất... thứ 2… thứ 3” vậy là khảo đan dược tới tay. Thiên nhìn Tố Uyên vui mừng mà nháy mắt với nàng một cái khiến khuôn mặt cảu Uyên ửng hồng lên vô cùng kiều diễm. Ngay lúc hắn quay mặt nhìn về phía lão giả thì lão đã rời đi từ lúc nào.
Đấu giá hội hôm nay có lẽ đắt gí nhất chính là khảo đan dược kia, còn về sau cũng có một số đồ vật trân quý được đưa ra nhưng hiển nhiên mọi người cũng không còn thấy một phen hào hứng như trước nữa.
“Các vị tiếp theo đây là một bức địa đồ, tuy chưa rõ công dụng của bức địa đồ này là gì nhưng nhũng giám định sư cao cấp của Liễu thị cũng đã khẳng định rằng đây là một bức địa đồ đặc biệt, từ trên xuống dưới đều mang một hơi hướng tiên gia. Vậy nên vật này được ra mức giá ban đầu là 3000 linh thạch”