Từ trước đến nay Bạch Trạm Nam không phải là người bằng lòng chịu thiệt, bản thân anh vẫn luôn làm theo phương
châm sống của mình, tuyệt đối không có ai bị cắn mà lại xem như không có việc gì. Thực sự hành động của Lâm Tương khiến cho anh khó chịu nói
không nên lời, cảm giác khó chịu này tuyệt đối không chỉ do danh dự của
đàn ông bị khiêu khích.
Anh không biết sự khó chịu này đến từ
đâu. Sau ngày đó, dường như nhìn cái gì anh cũng thấy không thuận mắt,
chính là sự buồn rầu ấm ức không thể nào giải tỏa.
Đúng dịp Bạch Cẩn Tây đến Giang thị công
tác, hai người hẹn nhau đi uống rượu. Nhìn khuôn mặt của anh nhịn không
được cười nhạt: “Không phải là bị đàn bà đùa giỡn sao? Cậu vốn cũng hay
chơi đùa như thế, có gì mà phải tức giận?”
Đúng vậy, có gì mà phải tức giận? Nhưng mà Bạch Trạm Nam lại cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù ngay từ đầu cả anh và Lâm Tương
đều không thực sự có tình cảm với nhau, anh vì lợi ích, Lâm Tương lại
tìm kiếm an ủi từ trên người anh. Có vẻ như việc này rất công bằng,
nhưng anh vẫn có cảm giác bị thương.
Có người ôm mấy cô gái đi qua trước mặt.
Bạch Trạm Nam không chú ý, nhưng ngược lại đối phương dừng bước, cười
toe toét chào hỏi anh: “Thật trùng hợp Bạch tổng, không bằng cùng nhau
uống một chén?”
Bạch Trạm Nam ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Tiêu Tuấn.
Quan hệ giữa anh và người này cũng rất
đơn giản, hơn nữa vừa thấy anh ta anh lại nhớ tới mối quan hệ với Lâm
Tương, trong lòng càng thêm bực bội: “Thôi khỏi, chúng tôi định đi.”
Tiêu Tuấn không biết điều, chỉ đuổi mấy
người đàn bà bên cạnh đi, tự mình thản nhiên đến gần anh: “Bạch tổng cần gì phải từ chối người ở ngoài ngàn dặm như vậy, uống một chén cũng
không mất bao nhiêu thời gian.”
Bạch Trạm Nam càng thêm chán ghét anh ta. Người này như hoàn toàn không cảm thấy được tâm trạng chán chường của
anh, rót rượu rồi cụng ly với hai người: “Nào nào nào, hẹn trước không
bằng ngẫu nhiên gặp gỡ.”
Bạch Trạm Nam nhíu mày, vẻ mặt lười nhác, nhưng trái lại Bạch Cẩn Tây rất có phong độ: “Tiêu tổng có hứng thú như vậy, tôi uống với anh một ly.”
Từ đầu đến cuối Tiêu Tuấn mặt mày hớn hở, cũng không để ý tới sự lạnh nhạt của Bạch Trạm Nam, ngồi một bên tán
dóc với Bạch Cẩn Tây một lúc. Đến lúc Bạch Trạm Nam uống không ít mới
quay sang hỏi thăm: “Hình như tâm trạng Bạch tổng không tốt?”
Bạch Trạm Nam không nói lời nào, chỉ liếc mắt ngờ vực nhìn anh ta.
Tiêu Tuấn bĩu môi, cười kì dị: “Chắc không phải vì con gái của Lâm gia chứ?”
Bạch Trạm Nam nhớ tới dáng vẻ hung dữ
đánh Tiêu Tuấn của Lâm Tương lúc đó, nghĩ rằng nhất định giữa hai người
từng có chuyện. Khi đó anh không để tâm tới việc riêng của Lâm Tương,
chỉ nghĩ nhanh chóng chơi đùa cô ấy ở trên giường, rốt cuộc cũng không
hỏi tới cùng là có chuyện gì xảy ra.
Lúc này bỗng nhiên có hứng thú, hơi hơi híp mắt liếc anh ta một cái: “Anh rất thân quen với cô ấy?”
“Không coi là quá thân thiết, trước kia
có chút hứng thú với cô ta, về sau…” Anh ta cố ý dừng một chút, quan sát phản ứng qua tròng mắt của Bạch Trạm Nam mới nói tiếp: “Cô ta và một
thằng nhóc lưu manh có quan hệ rất tốt, đồn đại ầm ĩ, nghe nói hai người họ còn ở chung bên ngoài, thằng nhóc lưu manh kia cứ thấy cô ta là lại
gọi chị dâu.”
Nếp nhăn giữa hai lông mày của Bạch Trạm
Nam uốn lại càng sâu, hung hăng uống một hớp rượu mới lạnh lùng nói:
“Đối với những điều này tôi không có hứng thú.”
Tiêu Tuấn có chút đăm chiêu ngừng lại,
khóe miệng khẽ cong: “Được rồi, nói đến việc anh sẽ cảm thấy hứng thú.
Lâm Tương rất yêu thằng nhóc lưu manh kia, hắn đã chết vài năm mà cô ta
vẫn nhớ mãi không quên. Lâm Diệu Khang tìm rất nhiều đối tượng cho cô ta nhưng cô ta đều chán ghét, vì sao khi gặp gỡ với Bạch tổng thì lập tức
thay đổi?”
Trong thâm tâm Bạch Trạm Nam tự nói, bố mày không phải trở thành kẻ thế thân hay sao.
Nhưng mà điều Tiêu Tuấn nói ra, so với suy nghĩ của anh càng khiến cho anh phẫn nộ hơn.
Tiêu Tuấn đi rồi, chai rượu trước mặt Bạch Trạm Nam đã nhanh chóng thấy đáy.
Bạch Cẩn Tây chứng kiến cả quá trình.
Hiện tại nhìn bộ dạng anh liên tục xuất hiện sự khó chịu, không khỏi
chống sườn mặt nhìn anh cười, bộc lộ điệu cười yêu nghiệt mà sâu xa khó
hiểu: “Cậu không phải…”
Bạch Trạm Nam quay đầu trừng mắt nhìn
anh: “Anh, mẹ nó nếu dám nói lung tung một chữ, tôi liền nói cho anh cả
biết anh lại lén lút đi gặp cô gái kia.”
Bạch Cẩn Tây buồn cười quơ quơ chén rượu, một chút cũng không sợ uy hiếp của anh: “Thực ra yêu trước cũng không
có gì là mất mặt, đời này cậu không chính thức một lần nói chuyện yêu
đương, làm sao biết được thích là cảm giác gì?”
Nếu không quan tâm, yêu thích thì sao lại căm giận sự lừa gạt của cô như vậy.
Bạch Trạm Nam nghiêm mặt lạnh lùng, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ai nói tôi không biết, trong lòng tôi có người.”
Bạch Cẩn Tây khó tin trừng mắt mở to, giống như lén lút nhìn vào một bí mật khủng khiếp: “Ai?”
Bạch Trạm Nam viện cớ đi vệ sinh, khéo
léo tránh né đề tài này. Anh không muốn cùng anh hai bàn luận về vấn đề
tình cảm. Mặc dù anh hai anh rất hiểu tình yêu, nhưng đáng tiếc quá cố
chấp.
Đã là vì gắn bó với một người phụ nữ thì
số mệnh cũng không quan trọng, ở trong mắt anh ấy chỉ số IQ EQ đều trở
thành con số âm, làm gì có tư cách dạy bảo anh?
Bạch Trạm Nam vừa vặn đi tới chỗ rẽ hành
lang chợt nghe thấy tiếng một trận ẩu đả. Trong quán bar việc tranh
giành tình nhân gây sự với nhau xảy ra không ít, anh không muốn xen vào. Nhưng mà mới vừa bước chân ra chợt nghe thấy một cái tên, lại còn rất
quen thuộc.
“Chung Hiếu Cần, mẹ nó, lấy cái gì mà đòi đấu với tao, mày thực sự tưởng rằng mày là anh hùng?”
Bước chân Bạch Trạm Nam như đình trệ,
nghiêng người dựa vào ánh sáng không rõ nét lắm nhìn bên gò má bị sưng
nhẹ của người còn ít tuổi, mặt mày vẫn không có gì thay đổi, còn có thế
láng máng nhìn ra bộ dạng lúc nhỏ. Nhưng mà giờ phút này trên người cậu
ta tràn đầy sự tàn bạo, như con báo săn trong cơn thịnh nộ.
Quản lí quán bar ra hiệu cho bảo vệ bên cạnh, bảo vệ bước đến, dùng sức đánh trên lưng cậu ta một cước.
Chung Hiếu Cần kêu lên một tiếng đau đớn, nắm đấm bị kìm hãm lại, gân xanh nổi lên.
Quản lí quán bar cúi người vỗ vỗ hai má
cậu, châm chọc cười ra tiếng: “Tôi thấy mệnh cô ta là mệnh tốt, nhưng
sau khi chơi đùa cảm thấy cũng không có hứng thú gì, không khác gì một
con cá chết. Thực ra anh không cần phải nịnh nọt đối tốt với cô ta.”
“Fuck, mẹ nó!” Chung Hiếu Cần phì một ngụm nước bọt vào mặt hắn ta, đáy mắt giống như ứ máu.
Bảo vệ vung tay chuẩn bị đánh lên mặt cậu, Bạch Trạm Nam bước từng bước ra, đứng dưới ánh đèn quát một tiếng: “Dừng tay.”
Chung Hiếu Cần không nghĩ tới còn có thể
gặp lại Bạch Trạm Nam – là người anh cả cùng cậu và chị gái lớn lên
trước đây. Lại thấy Bạch Cẩn Tây từ đầu đến cuối ngồi một bên chằm chằm
đánh giá mình, không được tự nhiên nhếch miệng: “Cảm ơn anh ba.”
Bạch Trạm Nam cười lắc đầu, chờ y tá bôi thuốc cho cậu xong mới mở miệng: “Vì sao bọn họ lại đánh cậu?”
Chung Hiếu Cần hơi khó mở miệng, chẳng qua chỉ niết nắm tay phát ra tiếng.
Bạch Cẩn Tây nhìn sắc mặt đứa nhỏ này tái nhợt, biết điều cầm bao thuốc đứng lên: “Anh ra hành lang hút thuốc,
hai đứa cứ tán gẫu.”
Bạch Trạm Nam qua phân tích cũng hiểu
được đại khái. Hóa ra bạn gái của Hiếu Cần làm việc ở đây, lại bị quản
lí hạ thuốc mê. Đáng tiếc cô gái này không quyền không thế, cuối cùng có oan nhưng không có chỗ để tố cáo.
Bạch Trạm Nam không có tâm
trạng mà đồng tình, lần này lại hiếm thấy chủ động muốn giúp Chung Hiếu Cần.
Chung Hiếu Cần ngẩn người, vui sướng
trừng to mắt: “Anh ba, anh nói thật sao? Nếu anh giúp em, nhất định có
thể đưa tên cầm thú kia ra trước công lý.”
Bạch Trạm Nam hờ hững gật đầu, lại hơi nheo con ngươi hẹp dài: “A, đúng rồi, chị cậu có khỏe không?”
“……”
***
Lâm Tương giúp bà Cao xuống căn nhà trọ
ngày trước của Cao Nham. Thái độ của bà không còn thù địch cô như trước, nhưng mà cũng không sẵn lòng phản ứng với cô như thế.
Cuối tuần Lâm Tương mua đồ ăn tới, bà lại nói muốn ăn sủi cảo.
Lâm Tương cũng không giỏi nấu ăn, chỉ làm được mấy món xào đơn giản là cùng, làm sủi cảo đòi hỏi kĩ thuật cao như vậy cô khó có thể làm được. Bà thấy cô lộ vẻ khó xử, không khỏi cười
nhạo ra tiếng: “Sao vậy, sợ phiền phức?”
Lâm Tương còn không kịp nói chuyện, bà đã cầm lấy cái khuông bên cạnh, than thân trách phận: “Nếu con tôi còn
sống, muốn ăn gì nó đều làm cho tôi thỏa mãn.”
Lâm Tương đành phải lặng lẽ ra cửa.
Bà là cố ý gây khó dễ cô, những điều này
Lâm Tương đều biết. Nhưng mà đây là cô thiếu Cao Nham, cho dù bà ấy có
mắng mỏ, có đánh chửi cũng xứng đáng.
Ở đây cách siêu thị rất xa, Lâm Tương
đành phải đến khu chợ gần đây mua nguyên liệu. Lúc trở về phải đi qua
một khu phố cũ. Nơi này có vài trường học nên Chính phủ đã ra lệnh cấm
chạy xe vào.
Nhưng mà từ xa Lâm Tương nhìn thấy một
chiếc xe thể thao màu đen nhanh chóng lướt qua rất nhanh, hoàn toàn
không để ý đến người xung quanh.
Đối với ngững kẻ như thế Lâm Tương cực kì chán ghét, quả nhiên chẳng mấy chốc xe thể thao suýt nữa đụng phải một
đứa bé tám tuổi, đứa bé có lẽ bị làm cho hoảng hồn, sợ hãi không bình
tĩnh, ngã ngồi ở giữa đường, một lúc lâu sau cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Vẻ mặt người đàn ông trên xe thể thao sốt ruột, hung hăng nhấn còi: “Muốn chết à?”
Đứa bé không đứng dậy, người trên xe thể
thao lướt qua cửa xe xuống dưới, hắn nhanh nhẹn lấy ra từ cái ví da màu
đen mấy tờ tiền mặt ném xuống đất: “Đủ rồi, cút nhanh.”
Lâm Tương thấy rõ ràng người nọ, cắn chặt hàm răng, ngón tay nắm túi đồ thật chặt.
Đứa bé kia hốc mắt đỏ hồng, cả lúc lâu vẫn chưa di chuyển, không biết là do sợ hãi hay thật sự bị thương ở đâu.
Lâm Tương nhẫn nhịn, bước đến giúp đứa bé đứng lên.
Cậu thanh niên không nghĩ tới sẽ có người gặp chuyện bất bình, đến khi thấy rõ khuôn mặt Lâm Tương, mỉm cười tháo kính râm: “Yo, tưởng là ai, thì ra là Lâm đại tiểu thư, đã lâu không
gặp.”
Lâm Tương lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu
như bao phủ một tầng băng lạnh: “Tiêu Tuấn, anh không biết chỗ này là
đường dành riêng cho người đi bộ sao?”
Tiêu Tuấn cà lơ phất phơ duỗi chân, bộ dạng lười biếng, thờ ơ nói: “À, biết.”
Nắm tay bên người Lâm Tương nắm lại càng chặt: “Biết mà anh còn…”
Tiêu Tuấn một lần nữa đeo kính râm vào,
không quan tâm đến buông tay: “Thì sao, không phải không chết à? Cho dù
chết thì em cũng biết anh có biện pháp xử lí.”
Lời này làm cho hận ý trong lòng Lâm
Tương đột nhiên tăng cao, Tiêu Tuấn cố tình không nhìn ra, còn áp sát cô khiêu khích: “Người khác không biết, nhưng em còn không rõ?”
Lâm Tương dường như làm không suy nghĩ:
đưa tay hất tất cả số nguyên liệu nấu ăn lên mặt anh ta, tiếp theo hạ
một quyền lên mặt. Cô bộc phát tấn công, sức lực vô cùng lớn. Đáng tiếc
sức lực nam nữ cách biệt, hơn nữa lúc này Tiêu Tuấn đang rất tỉnh táo,
chỉ cần hơi nghiêng đầu liền tránh được đòn tấn công của cô.
Anh ta đặt ngón cái lên khóe môi, cười
lạnh nhìn mắt Lâm Tương: “Khi đó uống nhiều quá mới có thể bị em lập
mưu, thực sự cái gì cũng không biết. Nếu không nể mặt ba em và Bạch Trạm Nam, Lâm Tương, em cho rằng em bây giờ còn có thể yên ổn sao?”
Lâm Tương tức giận, toàn thân run lên, cô đã gặp qua kẻ vô sỉ, nhưng chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ đến như vậy.
“Chính anh hại chết Cao Nham.”
“Ai nhìn thấy?” Tiêu Tuấn cười tới gần
cô, trong mắt tràn đầy đắc ý: “Lâm Tương, không ai có thể làm gì được
tôi. Ba em sẽ không vì tên côn đồ kia mà ra mặt đâu. Ông ấy muốn bỏ qua
người đó, khiến người ta biết con gái của mình và tên lưu manh qua lại
với nhau, em làm cho khuôn mặt già nua của ông để vào đâu?”
Lâm Tương cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cô biết bản thân không có biện pháp gây
khó dễ Tiêu Tuấn, nếu thực sự có thể, sẽ không để cho tên khốn nạn này
ung dung nhiều năm như vậy.
Tiêu Tuấn chậm chạp chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì lại chậm chạp xoay người: “À, quên mất, Bạch
Trạm Nam cũng là người có bối cảnh, đáng tiếc em không biết phục vụ cho
tốt. Hiện tại không để ý đến em, cũng vì người mới, mặc dù so với em sắc đẹp hơi kém một chút, nhưng may mắn thay người hàng thật.”
Rất cuộc Lâm Tương không thể nhịn được nữa, đi lên kiềm chặt áo của Tiêu Tuấn: “Đồ khốn nạn, sớm muộn gì mày cũng gặp báo ứng.”
Tiêu Tuấn chậm rãi tách đầu ngón tay đang run lên của cô ra, từ khóe môi tràn ra một tiếng cười đùa cợt: “Được,
chờ em có thể trừng phạt anh, ngày đó nói sau.”
Xe thể thao màu đen nghênh ngang rời đi,
thậm chí còn cố ý nhấn còi vài phát. Lâm Tương đứng ở đó thật lâu cũng
chưa động đậy, ngực cô vô cùng khó chịu, hai má giống như bị người ta
hung hăng tát vài cái.
Người đó là kẻ thù của cô, là kẻ cô hận nhất đời này, đáng tiếc, cái gì cô cũng không làm được.