Đối với người ở lại, sự thâm tình của anh trở thành gông xiềng rắn chắc giam cầm cô. Rốt cuộc Bạch Trạm Nam cũng
biết nguyên nhân cái chết của Cao Nham. Nếu nói Lâm Tương vẫn không thể
tha thứ cho bản thân, cứ nhốt mình trong hồi ức, như vậy nguyên nhân căn bản nhất, có lẽ chính là trả giá cho đoạn cảm tình này với Cao Nham.
Cao Nham và Lâm Tương được xem là thanh
mai trúc mã. Từ nhỏ họ đã bắt đầu học cùng lớp với nhau, đáng tiếc về
sau điều kiện gia đình Cao Nham sa sút, cậu vốn là cậu bé chăm chỉ lương thiện. Hai người lần lượt chiếm vị trí thứ nhất và thứ hai trong lớp,
tuy luôn đối đầu gay gắt, nhưng tình cảm lại âm thầm nảy sinh.
Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, cũng
khiến người ta khó quên nhất. Khi đó giữa hai người đã bắt đầu nảy sinh
tình yêu, nhưng cuối cùng Cao Nham đột ngột bỏ học khiến cho mối tình ấy chấm dứt.
Sau đó, tinh thần Lâm Tương sa sút một
khoảng thời gian dài, thậm chí bắt đầu đâm ra nghi ngờ thực ra Cao Nham
chán ghét cô, nếu không thì tại sao ngay cả một lời từ biệt cũng không
nói.
“Bọn em đã rất nhiều năm không liên lạc, lần đầu gặp lại anh ấy, lúc đó em đang là sinh viên năm nhất.”
Lâm Tương dừng một chút mới quay đầu đi,
ánh mắt vẫn không dịcch chuyển nhìn chằm chằm vào bóng đèn bên cạnh
sô-pha: “Anh ấy thật ngốc, thời gian ba năm, có chút thành tựu mới dám
đến gặp em. Khi đó em không dám tin tưởng, em nghĩ đến việc anh ấy lừa
gạt em, cũng sợ anh ấy lại lặng lẽ biến mất giống như năm đó. Bọn em đã
mất rất nhiều thời gian để hợp lại một chỗ.”
“Anh ấy nhạy cảm lại tự ti, đối với em
đặc biệt tốt, nhưng chưa từng hành động vượt quá giới hạn. Ngoại trừ cầm tay và hôn môi ra, cái gì anh ấy cũng không làm.”
“Anh ấy hiểu hoàn cảnh của mình, nói ngày nào đó có thể phải phơi thây đầu đường, để lại em như vậy… tương lai sẽ bị mọi người ghét bỏ. Anh ấy không nỡ.” Lâm Tương nói đến đây, trong
mắt đã có ánh nước long lanh chực chờ rơi xuống.
Bạch Trạm Nam nghe vậy nơi ngực cũng thấy nặng nề. Cho dù không gặp tên côn đồ kia, nhưng anh không thể không
thừa nhận, trong lòng có thêm vài phần khâm phục.
Nếu đổi lại là anh, có lẽ sẽ không nghĩ
tới lâu dài như vậy. Đàn ông khi nói đến tình cảm đều là động vật suy
nghĩ bằng nửa thân dưới, có thể đối mặt với cô gái mình yêu thích còn
giữ lại được một phần lí trí thì thực sự cũng không có mấy người.
Cậu ta như vậy, dường như ngoại trừ gia cảnh ra thì anh không có gì sánh được với Cao Nham.
Bạch Trạm Nam bỗng dưng cả kinh, thiếu
chút nữa bị tàn thuốc trong tay làm phỏng, anh điên rồi hay sao? Đi so
đo với người đã mất từ lâu để làm cái gì?
Lâm Tương không chú ý đến sự thay đổi của anh, tiếp tục nói: “Cao Nham va chạm với xã hội từ sớm, đặc biệt nuông
chiều em. Bất kể em làm gì, muốn gì, thậm chí chẳng qua thuận miệng nói
một câu anh ấy cũng rất để ý. Mỗi ngày mười sáu hàng tháng là ngày hẹn
gặp cố định của bọn em. Bất luận anh ấy đang làm việc gì đều dành thời
gian cho em. Có một lần bị thương, bả vai còn chảy máu, nhưng vẫn vội
vàng đến.”
Nhìn vẻ mặt đau buồn lại phức tạp khi vùi sâu vào hồi ức của Lâm Tương, tâm tình Bạch Trạm Nam có chút hậm hực.
Nhớ tới hai năm nay, anh đối với Lâm Tương cũng tốt, nhưng so với tiểu lưu manh hiển nhiên là thua kém, bị bỏ xa cả dãy phố.
Bạch Trạm Nam bình tĩnh tiếp tục lắng
nghe, lúc này Lâm Tương cũng nói đến chỗ trọng điểm: “Ở lâu cùng một
chỗ, em bắt đầu giống như cô nữ sinh nhỏ đơn thuần bắt đầu quản lý cuộc
sống của anh ấy. Thật ra cũng bởi vì quan tâm, nhưng không ngờ anh ấy
lại không muốn như thế.”
“Em bảo anh ấy đi học một nghề thành
thạo, sau đó đến làm việc ở công ty ba em. Lúc ấy nói những lời đó cũng
không suy nghĩ nhiều lắm, có lẽ đã quên anh ấy là một người đàn ông rất
tự tôn và kiêu ngạo.”
Lâm Tương nhớ rõ, lúc đó Cao Nham không trực tiếp trả lời, chỉ ôm cô nhẹ giọng hỏi: “Em bằng lòng gả cho anh sao?”
Lâm Tương đỏ mặt gật đầu, vùi đầu vào lòng anh.
Khi đó cô không biết quyết định đó đối
với Cao Nham có ý nghĩa gì. Anh đã mắc kẹt trong bóng tối quá lâu và
cũng quá sâu, không phải cứ trở về là có thể tiếp cận với ánh sáng.
Nhưng tình yêu của cô dành cho anh quá nhiều cám dỗ, thậm chí mất đi lí trí…
“Sau đó ông chủ của Cao Nham nói, để anh
ấy giúp hắn ta hỗ trợ lấy một đợt hàng, sau khi hoàn thành sẽ để anh đi. Em chờ cả đêm, nhưng nhận được là tin tức về tai nạn xe cộ. Nhưng đó
căn bản không đơn giản là tai nạn xe cộ, ông chủ không để cho anh ấy rời đi, vì anh ấy biết quá nhiều bí mật.”
Lâm Tương nói đến đây có chút kích động,
xoay người nắm lấy tay áo sơ mi của Bạch Trạm Nam, con ngươi đen nhánh
co rút dữ dội như chính mắt chứng kiến tội ác đó: “Anh có biết ông chủ
của anh ấy là ai không? Chính là Tiêu Tuấn! Nhất định là Tiêu Tuấn cố ý
muốn giết anh ấy!”
Bạch Trạm Nam bình tĩnh dập tắt điếu
thuốc vào gạt tàn, lúc này mới cầm lấy hai cánh tay đang run rẩy của cô: “Em có bằng chứng không?”
“Trước đây Cao Nham chính là thuộc hạ làm việc cho Tiêu Tuấn, là anh ấy nói cho em biết. Ngày đó Tiêu Tuấn và anh ấy nhận hàng, giao dịch xong hắn cũng không rời đi. Hắn ta tự mình lái
xe đâm vào Cao Nham, camera giám sát có quay lại được! Nhưng căn bản là
không ai dám động vào hắn ta!”
Bạch Trạm Nam đương nhiên biết Tiêu Tuấn đứng sau vụ này, muốn động tới anh ta cũng không phải là hoàn toàn không có cách.
Anh đưa tay xoay người cô gái đang có
chút hoảng hốt lại, nghiêm túc đối diện với ánh mắt của cô, nói từng chữ một: “Lâm Tương, anh cam đoan chuyện này nhất định làm được. Hiện tại
em muốn như vậy, báo thù xong, em dựa vào cái gì để tiếp tục tồn tại?”
Điều này, thực sự Lâm Tương không nghĩ tới.
Cao Nham đi rồi, cô tập trung vào thù hận mà sống, giống như bà Cao dựa vào căm ghét cô mà sống. Đến một ngày nào đó lí do để sống cũng không còn, cô nên làm gì bây giờ?”
Đêm nay Lâm Tương mất ngủ, trong đầu đều là những lời này của Bạch Trạm Nam.
***
Sau ngày đó quan hệ hai người dường như
có chút thay đổi. Bạch Trạm Nam dịu dàng với cô hơn trước, có hành động
gì cũng sẽ thông báo trước với cô một tiếng. Hai người thường xuyên liên lạc, Lâm Diệu Khang nhìn vào, thực sự giống như đang hẹn hò yêu đương.
Ánh mắt Lâm Diệu Khang nhìn con gái càng
ngày càng vừa lòng, cũng một mình tiếp xúc với Bạch Trạm Nam vài lần, có lẽ tám chín phần là chuyện làm ăn.
Có đôi khi Lâm Tương có chút ngẩn ngơ
nhìn khuôn mặt Bạch Trạm Nam, đang thất thần, bỗng nhiên nghe anh nhắc
nhở một câu: “Mấy hôm nữa anh sẽ đi thủy thành, em cẩn thận một chút
đừng để lộ tin tức.”
Lâm Tương biết ngụ ý của anh, gần đây anh và người phụ nữ có chồng kia qua lại khá thân thiết, người phụ nữ đó
sống ở thủy thành. Cô nhớ tên này, gọi là Chung Lễ Thanh.
Mới nghe thì giống tên của một cô gái hiền lành…
“Anh chuẩn bị đoạt lấy người?” Lâm Tương ngồi đọc sách trên sô-pha, nhưng hồi lâu vẫn không đọc nổi một chữ.
Bạch Trạm Nam đứng trước cửa sổ sát đất
ngắm phong cảnh, nghe thế khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt:
“Phải.” Anh còn mong chờ cái kẻ mà anh gọi là ‘em trai’ nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của vợ mình khi chạy trốn.
Lâm Tương nhíu mày nhìn sườn mặt cong cong của anh, nhịn không được khinh thường nói: “Sao anh lại có thể cười đê tiện như thế!”
Bạch Trạm Nam lạnh mặt, Lâm Tương biết
vừa rồi đã đắc tội anh, vội vàng sửa miệng: “Ý em là, sao anh phải làm
việc đó? Cô ấy không phải em dâu của anh ah, chẳng lẽ anh đặc biệt thích cô ấy?
Bạch Trạm Nam không nói lời nào, bước đến cúi người nhìn chằm chằm cô vài giây, nhịn không được cười ra tiếng:
“Sao đột nhiên quan tâm tới anh vậy? Ghen tị?”
Lâm Tương trực tiếp cầm lấy gối đập lên mặt anh: “ Suy nghĩ quá nhiều.”
Lúc này Bạch Trạm Nam mới thu lại nụ
cười, chậm rãi đứng thẳng dậy, vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Lâm Tương, anh và em thực hiện giao dịch là theo nhu cầu. Trước đây anh xác thực có
hứng thú với em. Nhưng không có nghĩa anh sẽ lấy cô gái đã có người khác ở trong lòng, hơn nữa cô gái này…”
“Còn từng coi anh là thế thân.” Câu cuối
cùng của anh giọng điệu rất nặng, Lâm Tương biết đến bây giờ anh cũng
chưa quên điều này, người đàn ông giống như anh không phải nói không so
đo liền thật sự không so đo?
Chỉ sợ chờ đến khi hoàn thành kế hoạch sẽ tính sổ với cô.
Bạch Trạm Nam đi rồi, trong nháy mắt căn
phòng trở nên im ắng. Lâm Tương cầm cuốn tạp chí đặt trên sô-pha, trong
lòng bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Cảm giác này, có phần giống như trước đây Cao Nham mới vừa rời đi…
***
Bạch Trạm Nam sắp xếp đối phó với Tiêu
Tuấn, lúc này Lâm Tương tránh không được nhìn anh với cặp mắt khác xưa:
“Trước kia chỉ xem anh là nhà tư bản, không nghĩ tới thật đúng là gian
thương không hơn không kém. Lúc đối phó với kẻ khác cũng
không quên kiếm chút lợi cho mình.”
Bạch Trạm Nam dường như còn rất hưởng thụ đối với đánh giá của cô: “Không gian trá không phải kinh doanh, điều
này chứng minh anh là thương nhân thành công.”
Lâm Tương không nói tiếp, dù sao ngày
trước nhìn trên người anh có điểm tương tự với Cao Nham, hiện tại lại
phát hiện hai người ngày càng không giống nhau.
Người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên ôm bả
vai cô, cười nhẹ nói một câu bên tai: “Bà Cao bên kia anh đã thu xếp một phần quà tặng, tin rằng bà sẽ thích.”
Mặc dù hai người không có quan hệ bạn
giường, nhưng thỉnh thoảng những hành động thân thiết tập mãi cũng thành thói quen. Dường như ai cũng không cảm thấy không thích hợp. Lâm Tương
chẳng qua là nhíu nhíu mày, khó hiểu nhìn anh.
Bạch Trạm Nam cười càng thêm kì dị: “Hai ngày sau em sẽ biết.”
Từ bà Cao Lâm Tương biết được tin, hóa ra Bạch Trạm Nam tặng cho bà một cái siêu thị. Vừa vặn siêu thị này đối
diện địa chỉ cũ. Hơn nữa Bạch Trạm Nam thực sự để tâm, cách đó vài dặm
có một căn nhà, tất cả bố cục bên trong đều giống với cách trang trí ban đầu của Cao gia.
Ngay cả đồ dùng trong nhà cũng không khác biệt lắm với lúc đầu. Lâm Tương không nghĩ tới Bạch Trạm Nam lại quan
tâm như thế. Ở trong lòng cô, Bạch Trạm Nam không phải người đàn ông có
nhân đức như vậy mới đúng!
Bà Cao nhìn siêu thị kia, lại giương mắt
nhìn biển tên, nhịn không được thở dài: “Không thể tin được, nguyện vọng của Cao Nham lại đạt được theo cách này, thật đúng là châm chọc!”
Lâm Tương cũng trầm mặc. Trước kia Cao
Nham có nói, mẹ anh vất vả cả đời, số mệnh khó nhọc, thường xuyên hốt
hoảng. Hơn nữa bà còn chưa được hưởng thụ hạnh phúc, ngay cả thứ tốt
cũng tiếc rẻ không dám ăn.
Anh nhất định phải mở cho bà một siêu thị, có thể ăn uống tùy thích.
Trong lòng Lâm Tương khổ sở lại xót xa,
còn có chút cảm động, nhất định Bạch Trạm Nam phải bỏ ra không ít công
sức mới làm được việc này.
Hai người dừng lại trước những suy nghĩ
trong lòng, bà Cao nhẫn nại thật lâu mới hỏi Lâm Tương: “Cháu và cậu ta
thực sự không phải…”
Lâm Tương lắc đầu, lần này cũng nóng lòng phủ nhận. Cô rõ ràng đã nói thật với bà, nói ra toàn bộ việc hợp tác
với Bạch Trạm Nam.
Châm chọc và tức giận không phủ xuống như tưởng tượng, chẳng qua bà Cao chỉ phức tạp nhìn cô, thật lâu sau mới
đau xót than thở: “Chuyện này, trước đây cậu Bạch đã tìm bác nói qua.”
Lâm Tương nghe vậy trong lòng cả kinh, bà Cao lại nâng tay nắm lấy bả vai cô. Đây là lần đầu tiên sau khi Cao
Nham mất bà chủ động gần gũi với cô. Lâm Tương bỗng nhiên có chút nhớ
nhung bật khóc, nước mắt chuyển quanh trong hốc mắt vài vòng cũng không
rơi xuống.
“Thực ra, từ khi Cao Nham bắt đầu làm
việc đó, bác đã có chuẩn bị tâm lí, nhưng khi sự việc thực sự xảy ra bác vẫn không thể tiếp nhận được. Biết rõ cho dù không phải cháu, nó cũng
đi đến bước này, là bác ích kỉ đẩy hết trách nhiệm lên cháu. Mấy năm nay đã làm khó cháu rồi.”
Lâm Tương yên lặng gục đầu xuống, hàng nước mắt đau xót chua chát trào ra khỏi hàng mi.
Bà Cao đưa tay vén sợi tóc bên má cô ra
sau tai, thấp giọng nói: “Quên nó đi, cũng đừng đến tìm bác nữa, nhìn
cháu, bác sẽ càng khó vượt qua được. Bác không oán giận cháu, nhưng cũng không có cách nào mỉm cười với cháu. Đứa bé này, chúng ta đều nên hướng về phía trước.”
Lâm Tương đứng trước siêu thị ngẩn ngơ.
Gió buổi chiều rất lạnh, khi thổi qua khuôn mặt làn da không tránh khỏi
bị rát, nhưng nơi ngực dường như lại thật thoải mái, tảng đá nặng trĩu
cuối cùng cũng rơi xuống.
Lúc sau Lâm Tương lại trộm nhìn bà vài
lần. Bạch Trạm Nam âm thầm tìm một cô gái nhỏ chăm chỉ chịu khó giúp đỡ
bà, mỗi tháng còn chuyển thêm trợ cấp vào sổ tiết kiệm cho bà.
Nét cười trên mặt bà đã tươi hơn trước
một chút. Mỗi ngày có khách hàng mua đồ còn có thể trò chuyện với bà vài câu. Con người là động vật thích tụ tập, trò chuyện với mọi người tâm
tình tự nhiên sẽ trở nên tốt hơn nhiều.
Lâm Tương sinh ra vài phần cảm kích đối với Bạch Trạm Nam, nhưng câu “cảm ơn” lại không nói nên lời.
Cuối tuần hai người hẹn nhau đến nhà trọ
trước đây trao đổi, vừa bàn bạc biện pháp đối phó xong Bạch Trạm Nam đã
muốn đi. Lâm Tương chần chừ bỗng nhiên giang tay ngăn trước người anh,
không nhìn anh nhỏ giọng nói: “Ở lại ăn cơm đã, chúng ta quen nhau lâu
vậy mà em còn chưa làm một bữa cơm cho anh. Xem như để cảm ơn.”
“Cảm ơn anh?” Bạch Trạm Nam nhíu mày, thực sự anh rất bất ngờ.
Lâm Tương ngẩng đầu nhìn anh, gật gật
đầu: “Cảm ơn, vì tất cả mọi chuyện.” Cho dù mọi việc Bạch Trạm Nam làm
có thể chỉ vì suy nghĩ đến lợi ích của chính anh, nhưng cô vẫn cảm động
như trước, lời cảm ơn này bất kể thế nào cũng phải nói ra.
Đây là lần đầu tiên Bạch Trạm Nam nhìn
thấy Lâm Tương xuống bếp, cô mặc tạp dề chuyển động trong phòng bếp
khiến anh không thể không suy nghĩ, có lẽ lúc trước cô và Cao Nham cũng
như vậy.
Anh bỗng nhiên có chút hối hận. Lúc trước cùng một chỗ với Lâm Tương, lẽ ra nên cùng cô làm nhiều việc khác, bây
giờ nhớ lại, hai người ngoại trừ làm tình ra thì thực sự không có kí ức
gì đặc biệt ấm áp.
Sau này Lâm Tương có thể nhớ anh giống như hoài niệm Cao Nham hay không?
Bạch Trạm Nam nhịn không được nhắm mắt, hoài niệm cái gì? Anh còn không chết thì hoài niệm cái gì?
Lúc bản thân Bạch Trạm Nam còn đang rối
bời, Lâm Tương đã bưng chén đĩa từ phòng bếp ra, nhìn anh mỉm cười ngọt
ngào: “Có thể ăn rồi.”
Bạch Trạm Nam ngồi ở đó ngẩn người, cảm
giác này đặc biệt giống như trước đây khi mẹ còn sống, tình cảm quan tâm chăm sóc ba anh em ăn cơm.
Lâu lắm rồi anh không được cảm nhận cảm giác này, hương vị của gia đình.
***
Ba tháng sau, công ty của Tiêu Tuấn gặp
vẫn đề nghiêm trọng về tài chính. Cùng lúc đó, hàng hóa buôn lậu bị hải
quan niêm phong. Bạch Trạm Nam làm việc nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lâm Tương, hơn nữa còn ra tay đủ tàn nhẫn.
Cùng lúc đó, Tiêu gia còn bùng lên vụ bê
bối, vợ Tiêu Tuấn cũng chính là ngôi sao trẻ Chu Hiểu Hiểu bè nhóm dâm
loạn, ngày hôm sau những ảnh chụp khó coi bị đưa lên trang đầu của báo
chí.
Lâm Tương thấy vậy ngẩn tò te: “Em chỉ muốn làm cho hắn ta phải ngồi tù.”
“Nhưng anh làm thế cũng không tồi.” Bạch
Trạm Nam một chút cũng không che giấu bản tính thương nhân của mình, cầm tờ báo đọc tin tức: “Buổi chiều có hẹn với ba em, buổi tối cùng nhau ăn cơm. Xem như chúc mừng.”
Lâm Tương nhìn người đàn ông tự tin trước mặt, một khắc kia có cảm giác hai người sẽ phải lập tức mỗi người một ngả.
Cô kiềm chế cảm giác khó hiểu trong lòng, cố gắng khẽ cười: “Thật tốt, có lẽ là lần cuối cùng chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Nét cười trên mặt Bạch Trạm Nam cứng đờ, tay đặt trên bàn chậm rãi siết chặt lại: “Có lẽ”.