"Có thể nói, nếu Lý Thần cháu thực sự có ý định tiến vào làng giải trí, bỏ thêm một ít tiền để mua công ty điện ảnh Hoan Ngu chắc chắn là công việc kinh doanh có lãi ổn định, không lỗ.
Thời gian và nhân công tiết kiệm được không thể đo đếm được".
"Tuy nhiên, như thế cũng không thể vô cớ làm công tử Bạc Liêu được, chú Hoắc, giúp cháu hẹn với sếp Lâm.
Cháu hy vọng có thể nói chuyện trực tiếp với ông ấy", Lý Thần nói.
Hoắc Chấn Châu gật đầu nói: "Nếu cháu nghĩ cần phải nói chuyện, chú rất sẵn lòng làm cầu nối.
Như này đi, ngày mốt sẽ có tiệc từ thiện.
Bọn chú, những doanh nhân giàu có thành phố Hông Kồng, về cơ bản đều sẽ đến tham gia, lúc đó cháu sẽ đến cùng với An Lan".
"Tiệc từ thiện?"
Lý Thần có chút xúc động.
Ở kiếp trước trong các bộ phim điện ảnh Hồng Kông và phim truyền hình Hồng Kông, không ít những người giàu có tham dự các buổi tiệc từ thiện.
Không khác gì việc đem ra mấy đồ nhỏ lẻ ra để bán đấu giá, sau đó số tiền thu được sẽ được sử dụng để quyên góp cho những người nghèo.
Nói một cách đơn giản, nó là nơi để những người giàu giao lưu, nhân tiện, bỏ ra một số tiền để mua một danh tiếng tốt.
Có những cuộc đấu giá từ thiện như vậy ở khắp nơi trên thế giới, nhưng chỉ những người giàu ở thành phố Hồng Kông là thích kiểu làm màu này nhất.
Nhưng không ngờ sau khi tái sinh sẽ đến lượt anh tham gia đấu giá từ thiện kiểu này.
“Sao hả?”, Hoắc Chấn Châu hỏi khi thấy Lý Thần có vẻ kỳ lạ.
Ông ấy cho rằng Lý Thần không thích loại tiệc này.
“Không, chỉ là cháu chưa từng tham gia, có chút tò mò thôi”, Lý Thần cười.
Hoắc Chấn Châu cười nói: "Kỳ thực, đó là nơi mọi người nói chuyện, gặp gỡ bạn bè mới quen, sau đó, bỏ ra một số tiền mua thứ có thể không gặp lại lần thứ hai trong đời này, từ đó có được cái danh tốt thôi".
"Nơi như này Hoàn Vũ là quen nhất, đến lúc đó để nó dẫn cháu theo".
Hoắc Hoàn Vũ cười nói: "Kỳ thực là nơi để người ta ra oai ấy mà, đây là thứ anh giỏi nhất rồi còn gì".
Hoắc Hoàn Vũ đang đắc ý thì