Lâm Minh cười, bắt tay Lý Thần: “Tuy rằng trước đây chưa từng nghe về cậu, nhưng mấy ngày này, bị Hoắc Chấn Châu nói nhiều đến mức thủng cả lỗ tai luôn”.
Từ cách xưng hô, Lý Thần đã biết được rằng Hoắc Chấn Châu và Lâm Minh có quan hệ cá nhân rất tốt.
Sau vài câu nói cười, Lý Thần lên tiếng: “Sếp Lâm, sẵn tiện chú Hoắc cũng đang ở đây, tôi cũng không vòng vo nữa, công ty giải trí Hoan Ngu dưới trướng của ông muốn bán trọn gói, tôi có ý muốn mua lại”.
Lâm Minh liếc nhìn Hoắc Chấn Châu, sau đó cười với Lý Thần: “Quả thực là muốn bán, nhưng giá cả nói thật là không thấp, mà tôi cũng không có ý định hạ giá”.
Mặc dù tính tình của Lâm Minh nhã nhặn tinh tế, lúc nói chuyện cũng rất hiền hòa.
Nhưng về phương diện kinh doanh, có thể khiến quốc tế Hoan Ngu trở thành một tập đoàn lớn như vậy, đương nhiên là ông ấy phải rất cứng rắn.
“Việc ngành công nghiệp điện ảnh ở Hồng Kông đang xuống dốc là một sự thật không thể chối cãi.
Nếu giá chào bán của sếp Lâm quá cao, e rằng sẽ khó mà tìm được một người mua có thành ý như tôi”.
Lý Thần cũng không phải là người ném tiền qua cửa sổ, đương nhiên không thể Lâm Minh nói bao nhiêu là bấy nhiêu được, vì vậy anh liền đáp trả một cách lịch sự.
Lâm Minh thản nhiên nói: “Nhưng việc điện ảnh Hoan Ngu là tài sản có chất lượng tốt nhất trong ngành, đây là sự thật không thể chối cãi được.
Nếu cậu muốn bước chân vào ngành công nghiệp giải trí, bắt đầu xây dựng một công ty như vậy thì phải tốn bao nhiêu mồ hôi công sức đây?”
“Nếu như không công nhận điện ảnh Hoan Ngu là tài sản chất lượng cao, tôi sẽ không ở trước mặt sếp Lâm ngày hôm nay”, Lý Thần cười nhẹ.
Lâm Minh mỉm cười, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Điện ảnh Hoan Ngu là tâm huyết của tôi, bán ra cũng là do bất lực, về mặt giá cả, không có gì bàn cãi nữa”.
Lý Thần nghe thấy vậy thì thản nhiên nói: “Nếu đã thế thì đành chịu vậy”.
Nói xong, Lý Thần quay đầu rời đi.
Sự quyết đoán nhanh chóng này, đừng nói là Lâm Minh ngây người ra, ngay cả Hoắc Chấn Châu cũng có chút kinh ngạc.
Làm gì có ai bàn chuyện kinh doanh như vậy chứ, một lời không hợp liền xoay người bỏ đi.
Thái độ cứng rắn này, dường như không phải Lý Thần muốn mua lại điện ảnh Hoan Ngu mà là Lâm Minh đang cầu xin anh vậy.
“Lý Thần, đợi đã”.
Từ đầu đến cuối Hoắc Chấn Châu đều không chen vào, trong giao dịch