Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Hầu hết mọi người đều ôm tâm lý hóng drama tới đây.
Dù sao Lý Thần cũng không phải là tiền nên không thể khiến cho ai cũng thích được.
Riêng chỉ trong tứ đại gia tộc, có không ít kẻ không vừa mắt đối với người ngoài đột nhiên xuất hiện ở đây như anh.
Chỉ là mọi người đều đang cố duy trì vẻ mặt ôn hòa mà thôi.
Chưa kể đến Lý Minh Đường, anh ta gần như có mối thù sinh tử với Lý Thần.
Bây giờ Lưu Tử Hào lên tiếng, nhiều người bắt đầu nhìn Lý Thần bằng ánh mắt đầy ẩn ý, đợi thấy anh bị bẽ mặt.
Hoắc Hoàn Vũ nhíu mày, hiện giờ anh ta coi Lý Thần như ân sư trên con đường ra vẻ, còn chưa nói tới việc Lý Thần nhận được lời mời của nhà họ Hoắc nên ngồi ở đây, việc đó đại diện cho bộ mặt của nhà họ Hoắc.
Đánh vào mặt Lý Thần không phải là đánh vào mặt nhà họ Hoắc anh ta sao.
Hoắc Hoàn Vũ làm sao có thể chịu đựng được việc này.
Hoắc Hoàn Vũ đang định lên tiếng, Lý Thần đã nói trước.
“Anh nhầm rồi, việc ngồi ngang hàng với anh là một sự sỉ nhục với tôi”.
Nhiều người không kìm được bật cười thành tiếng trước lời nói của Lý Thần.
Sắc mặt Lưu Tử Hào trắng bệch ra, ở trước mặt mọi người bị làm nhục, hắn nhìn chằm chằm Lý Thần, cười khẩy nói: “Mày ngông cái đéo gì? Hồng Kông chứ không phải đại lục của chúng mày, ở đây không có chỗ cho mày ngạo mạn đâu, cẩn thận đến lúc chết vẫn không biết vì sao mình chết đấy”.
“Nói đi nói lại mấy lời này anh không thấy mệt sao?”, Lý Thần mất kiên nhẫn nói.
“Muốn đe dọa cũng đổi cách khác đi chứ, tôi thật sự muốn xem xem anh định dùng cách gì để giết chết tôi đấy”.
Hoắc Hoàn Vũ bên cạnh nghe xong rất vui vẻ, chỉ cảm thấy mồm miệng Lý Thần thật sắc bén, nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Lưu Tử Hào là biết uy lực mạnh đến cỡ nào.
Lưu Tử Hào nhục nhã cắn răng cắn lợi, đang định nói tiếp, Lý Minh Đường ở bên cạnh đã lên tiếng.
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lý Thần một cái, lãnh đạm nói: “Tử Hào, đừng nói nữa, đấu khẩu với loại người này thì có ích gì”.
“Giống như nuôi một con chó