Lúc này, thấy trên phần mềm, cổ phiếu của Thiên Cơ không chỉ thoát khỏi tình trạng kịch sàn, mà xu thế của nó còn giống mãnh long qua sông, một kiếm bay vút lên trời!
Sóng xu hướng tăng nhanh đến mức chóng mặt đã trực tiếp đẩy cổ phiếu của Thiên Cơ lên mức giá kịch trần!
Từ giá kịch sàn tăng lên giá kịch trần, chỉ mất vài phút!
Ngơ ngác nhìn đường thẳng tăng lên như thể muốn xuyên qua toàn bộ màn hình, mí mắt Lương Huy giật giật, không thể tin được.
Những phút ngắn ngủi này không chỉ đơn giản là việc một cổ phiếu lội ngược dòng mà nó còn khiến Lương Huy sắp thua trắng năm mươi triệu tiền mặt ngay lập tức!
Trong thời đại này, năm mươi triệu tiền mặt có thể mua được mấy tòa nhà đấy!
"Trời ạ...là thật, tăng lên rồi này, tăng kịch trần rồi này…”
Có người kêu lên đầy ngạc nhiên.
"Làm sao có thể ...!Tôi chưa bao giờ nhìn thấy xu hướng như vậy bao giờ trong đời, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cả.
Làm sao có thể!?"
Mọi người tim đập thình thịch khi thấy đường xu hướng tăng vọt như vậy, sau khi xác nhận mình không hề hoa mắt, họ nhìn Lý Thần như thể họ đang nhìn một vị thần.
“Thần chứng khoán, đây mới thực sự là thần chứng khoán!”, Trương Giang tán thưởng.
Trước đó nhìn thấy Lý Thần mặt không biểu cảm gì, đã nghĩ rằng anh bị sốc quá mà đơ rồi.
Nhưng bây giờ Lý Thần vẫn bình tĩnh, Trương Giang đã hiểu, ngay từ đầu anh đã rất tự tin rồi.
Chàng trai này rốt cuộc là ai?
Dưới sự soi mói của mọi ánh mắt, Lý Thần nhàn nhã cầm mặt dây chuyền bằng ngọc cùng chi phiếu dùng để đánh cược trên bàn, năm mươi triệu đã vào tay!
Anh phất tay với Lương Huy.
"Được ăn cả, cảm ơn sếp Lương về món quà!"
Sau đó, Lý Thần đưa Tô Vãn Thanh vẫn đang đứng ngây ra đó rời đi.
"Dừng lại!"
Lương Huy gầm lên, nhìn thấy Lý Thần vẫn tiếp tục bước đi, ông ta cắn chặt răng khiến răng như muốn nứt hết ra nhưng không thể nói được câu nào.
Ở đây có rất nhiều người quan sát ông ta, nếu ông ta lật lọng, thì sẽ toang luôn.
Lương Huy rất mạnh, nhưng cũng có rất nhiều người muốn ông ta chết, ở đây có đối thủ của ông ta, những người đó sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này.
Tuy nhiên, Lương Huy không thể chấp nhận thất bại như vậy!
Ngay khi Lương Huy đang nghĩ đến việc xoay chuyển tình thế, Hồ Bích Bích liền kéo tay áo của Lương Huy, lo lắng nói: "Sếp Lương, chuyện gì xảy ra vậy? Tên đó thắng rồi à?"
Một cái bạt tai giòn tan, Lương Huy nhìn chằm chằm Hồ Bích Bích bị đánh ngã xuống đất, dữ tợn nói: "Đều là tại cô, cút khỏi đây! Nếu không tôi giết chết cô đấy!"
Nghe đến đây, Hồ Bích Bích vừa sửng sốt nhưng cũng vừa sợ hãi, dù bị sỉ nhục cũng không dám làm trái ý ông ta.
Vương Phú Quý làm sao lại không nhìn ra Lương Huy đang tức giận cơ chứ? Vội vàng kéo Hồ Bích Bích ra khỏi câu lạc bộ.
Mọi chuyện kết thúc, khán giả lặng đi, không ai nghĩ ván cược này lại kết thúc như vậy.
Trước khi Lý Thần phản kích, không ai nghĩ rằng anh sẽ thắng, nhưng Lương Huy, người luôn dương dương tự đắc, cuối cùng lại là kẻ thua cuộc.
Trong ánh mắt mọi người, kể cả Trương Giang, vẫn còn kinh hoàng với cảnh nảy lửa trước đó và sự kính nể đối với Lý Thần.
Năm mươi triệu, nói lấy là lấy đi mất.
Cũng đúng, người ta thắng bằng bản lĩnh, sao không được cầm đi chứ?
Nghĩ đến đây, Trương Giang và những người khác liền hả hê, sự huênh hoang và phách lối của Lương Huy từ lâu đã khiến người khác chướng mắt, nhưng hầu hết mọi người đều không dám nói gì, giờ thì hay rồi, Lương Huy mất năm mươi triệu.
Việc vận hành công ty hiện tại sẽ thành vấn đề lớn đấy, đúng là chó cắn áo rách.
“Hậu sinh khả úy”, có người thấp giọng thở dài.
Còn không đợi người bên cạnh mở miệng tán thành, Lương Huy đã nhìn chằm chằm vào ông ta với đôi mắt hung dữ như một con sói đơn độc bị thương.
“Các người nghĩ cậu ta thắng rồi à!?”, Lương Huy cười gian ác.
Đối mặt với Lương Huy thua đỏ cả mắt, lúc này không ai muốn dây vào ông ta cả, tất cả mọi người đều im lặng.
“Tôi ở thành phố này tung hoành nhiều năm như vậy, khi sự nghiệp tôi đang lên thì thằng nhãi đó còn đang nghịch bùn, nghĩ như này là đã có thể hủy hoại ông đây à, nằm mơ đi!”, Lương Huy nói xong, liền quay đầu rời đi.
Trương Giang hơi nhíu mày, có chút lo lắng cho Lý Thần, dù sao